VĂN ÁN
Mười năm, tôi đã dốc sức chăm lo cho Chu Tư Niên đến khi lấy bằng tiến sĩ, tận mắt chứng kiến một kẻ mọt sách từ thị trấn nhỏ trở thành ngôi sao mới trong giới công nghệ, vậy mà anh ta lại muốn ly hôn với tôi.
Giữa đường gặp tai nạn xe, hồn bay lơ lửng suốt nửa năm, chứng kiến đủ mọi sự xấu xa của nhân gian.
Người bà từng ép tôi bỏ học, giờ cầm trọn 500 nghìn tiền bảo hiểm.
Chu Tư Niên, kẻ không còn chung tiếng nói với tôi, chỉ trong một tháng đã cưới cô vợ học trò mang thai bỏ trốn.
Chợt tỉnh giấc, tôi quay lại năm lớp 11, đúng cái ngày tôi bị buộc thôi học.
Chu Tư Niên đứng đợi bên ngoài văn phòng, an ủi tôi:
“Vương Á Nam, tôi giúp cậu vào Nam Đại!”
“Cút! Bà đây tự mình đỗ Thanh Hoa!”