Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của thầy Cao, Chu Tư Niên chỉ cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên lưng mình.

Tôi lướt qua bọn họ mà không thèm liếc nhìn một cái.

Thật ra, sau khi nghe những lời của Bạch Nhượng, tôi đã quyết định từ bỏ việc trả thù.

Tôi được sống lại lần nữa, tôi không muốn hận thù làm vấy bẩn cuộc đời mình.

Tôi chỉ muốn rời xa tất cả, tập trung toàn lực để thi vào đại học.

Tôi biết Thanh Hoa có thể là một giấc mơ xa vời, nhưng càng đặt mục tiêu cao, tôi càng có thêm động lực.

Tôi không muốn lần nữa phải hối hận.

Chỉ là Tạ Liên Liên vẫn kéo tôi đến lớp 1:

“Trần Linh Linh, cô không quên lời mình đã nói chứ?”

Trần Linh Linh mặt đỏ bừng bừng:

“Tôi…”

Tôi cười nhạt:

“Tôi đã biết cô học hành chẳng ra sao, nhân phẩm lại càng không. Một kẻ thất bại như cô mà cũng dám to mồm?”

Tôi đem câu nói năm đó thầy Cao dùng để sỉ nhục tôi, trả lại y nguyên cho cô ta.

Bạch Nhượng nói đúng—không phải lúc nào cũng cần trả thù, nhưng thỉnh thoảng nói vài câu sắc bén cũng rất tốt cho sức khỏe tinh thần.

Tôi tái sinh một lần nữa, là để rời khỏi vũng bùn lầy này.

15

Học kỳ hai của lớp 12.

Toàn trường có hai sự kiện chấn động:

Thứ nhất, tôi đánh bại thủ khoa trường Nhất Trung trong kỳ thi thử lần ba.

“Nam Nam, chúc mừng cậu! Trong kỳ thi thử lần ba, điểm số của cậu cao hơn thủ khoa của Nhất Trung ba điểm!”

Tạ Liên Liên vẫn nhiệt tình hóng hớt như ngày nào, luôn cập nhật tin tức nhanh nhất trường.

Thứ hai, Chu Tư Niên càng thi càng rớt hạng, gần như bị đánh bật khỏi top 100 toàn khối.

“Cậu có biết không? Chu Tư Niên bây giờ học hành đến mức không còn ra hình người! Điểm số ngày càng tụt dốc!”

Chu Tư Niên có thể đối xử tàn nhẫn với người khác, nhưng đến khi không còn ai để dồn ép, hắn ta chỉ có thể hành hạ chính mình.

Tôi thở dài, cắt ngang chủ đề của Tạ Liên Liên:

“Còn 20 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, đừng tám chuyện nữa!”

Tôi quay sang Bạch Nhượng và Tạ Liên Liên:

“Hai con đâu rồi? Đưa bài thi đây, để bố chấm bài nào!”

Tạ Liên Liên kêu thảm thiết, phản đối gọi tôi là “bố”, nhưng Bạch Nhượng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ.

Ngày thi đại học.

Khi tôi đặt bút xuống trên bài thi Sinh học cuối cùng, lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được cảm giác viên mãn.

Dựa dẫm vào người khác mãi mãi không phải là lựa chọn đúng đắn.

Chỉ có chính mình mới có thể nắm giữ số phận của mình.

Sau kỳ thi, tôi mời Bạch Nhượng đi ăn.

“Xem như một bữa tiệc chia tay.”

Tôi tặng cậu ấy một món quà, cẩn thận đẩy một chiếc Switch mới tinh đến trước mặt cậu ấy.

Chiếc máy này đã tiêu tốn hơn một nửa số tiền cậu ấy trả cho tôi để dạy kèm.

Bạch Nhượng nhận quà, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Bây giờ cậu có thể giải thích về ‘hiểu lầm’ kia chưa?”

Tôi đứng hình—cậu ấy vẫn còn nhớ chuyện đó!?

“Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi trở thành một đứa trẻ không có nhà.

Dù sống với ai, dù chuyện gì xảy ra, tôi luôn là người bị đổ lỗi.

Chưa từng có ai tin tưởng tôi.

Cậu là người đầu tiên nói rằng cậu tin tôi.”

Bạch Nhượng khẽ hít một hơi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định:

“Tôi thích cậu. Hãy làm bạn gái tôi.”

Da cậu ấy trắng như sứ, nhưng vì xúc động mà hai tai dần ửng đỏ.

Cậu ấy đẹp đến mức khiến tôi không thể rời mắt.

Nhưng tôi…

Kiếp trước, tôi bị tổn thương quá sâu, tôi đã sợ hãi.

Tôi hoảng loạn đứng bật dậy, vội vã bỏ chạy:

“Tôi không thích yêu xa! Xin lỗi!”

Ch,et tiệt!

Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ!

Tôi nên chỉ tặng cậu ấy một quả bóng rổ là được rồi!

Tôi nghèo rớt mồng tơi, nhưng lại dám vung tay mua máy chơi game, chỉ để rồi tự chuốc lấy rắc rối.

Sau bữa ăn, tôi lập tức dấn thân vào công cuộc đi làm thêm, quyết tâm bù đắp lại số tiền đã tiêu.

16

Tôi đỗ Thanh Hoa.

Cả trường như phát rồ vì kết quả này.

Họ không thể công khai chúc mừng tôi, vì có quy định không được tuyên truyền thành tích thủ khoa, nên họ lách luật bằng cách…

“Năm nay, vườn cây ăn quả của trường bội thu! Một quả xoài siêu to khổng lồ, nặng 697 gram, đứng đầu tỉnh!”

Toàn trường ăn mừng suốt ba ngày, đốt pháo hoa liên tục, còn phát tặng xoài cho mọi người.

Với danh hiệu “Quả xoài khổng lồ”, tôi được chào đón như một vị khách quý.

Tôi tìm Bạch Nhượng, nhưng không thấy cậu ấy đâu.

Tạ Liên Liên liền buôn chuyện:

“Cậu ấy xuất ngoại rồi.”

Chu Tư Niên chỉ đỗ đại học hạng hai, nghe nói muốn ôn lại để thi lại.

Tôi không quan tâm đến Chu Tư Niên, tôi chỉ muốn biết Bạch Nhượng có thi đỗ không.

Hóa ra, điểm số của cậu ấy được bảo mật, chắc hẳn là không tốt lắm.

Tôi gửi cho cậu ấy một tin nhắn dài đầy động viên, nhưng chỉ nhận lại ba chữ:

“Cảm ơn cậu.”

Quá đáng!

Lãng phí thời gian của tôi! Tôi thà đi làm còn hơn!

Sau kỳ thi đại học, tôi nhận được tin nhắn từ Bạch Nhượng.

Cậu ấy không ở trong nước, mà liên tục đăng ảnh du lịch trên mạng xã hội.

Mỗi khi đến một địa điểm mới, cậu ấy đều gửi cho tôi một tấm bưu thiếp với nội dung ngắn gọn:

“Trời mưa ở Iceland…”

“Nắng gắt ở Argentina…”

Cậu ấy cứ đi, cứ đi mãi, nhưng chưa từng trả lời nghiêm túc tin nhắn của tôi.

Ngày khai giảng của Thanh Hoa đến gần, tôi gửi tin nhắn cho Bạch Nhượng:

“Mau về đi, sắp khai giảng rồi.

Bố sẽ dẫn con đi xem lễ khai giảng của Thanh Hoa, mở mang tầm mắt một chút!”

Bạch Nhượng rất nhanh chóng trả lời:

“Gặp nhau ở hội trường lễ đường nhé.”

Tôi không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy lạ:

“Không có tôi, cậu biết hội trường nằm ở đâu sao?”

Chỉ đến khi buổi lễ khai giảng bắt đầu, tôi mới ch,et lặng.

Bạch Nhượng đứng trước mặt tôi, trên cổ là thẻ sinh viên của Thanh Hoa.

Tôi kinh ngạc:

“Cậu vào đây bằng cách nào!?”

Cậu ấy cười nhạt, nhún vai:

“Có lẽ bố tôi lại quyên góp thêm một tòa nhà nữa rồi.”

Tôi biết cậu ấy chỉ đang đùa, nhưng điều xảy ra tiếp theo thì không phải là trò đùa.

Cậu ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi, chậm rãi nói:

“Đây là quà mừng ngày gặp lại.”

Giọng nói của cậu ấy rất nhẹ, rất ấm áp, như muốn tan chảy vào tai tôi.

“Á Nam, bây giờ chúng ta học chung một trường rồi, vậy có còn là yêu xa nữa không?”

(TOÀN VĂN HOÀN THÀNH)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap