Bên cạnh, Bạch Nhượng hơi cau mày:
“Cậu có thể đừng cựa quậy nữa không?”
“Xin lỗi…”
Tôi mặt dày lại gần:
“Tài liệu ôn tập của cậu, tôi có thể mượn không?”
Trên bàn cậu ta có quyển “Năm năm thi đại học, ba năm luyện đề”, mới tinh như thể chuẩn bị để bán lại cho học sinh khóa dưới.
Không nói gì, Bạch Nhượng đẩy sách qua.
Cả lớp nhìn tôi lướt qua sách rất nhanh, rồi bắt đầu xì xào.
“Cô ta đọc thật hay chỉ lật trang?”
“Đây là truyền thuyết đọc lượng tử à? 25 giây xong một quyển sách?”
“Tôi thấy giống 250 (đồ ngốc) hơn!”
Tôi không bận tâm, tiếp tục đọc.
Đúng lúc này, Bạch Nhượng đá mạnh vào bàn.
Cả lớp đột ngột im bặt.
Cậu ta lạnh lùng nói:
“Ồn ào cái gì?”
Trần Linh Linh mặt đỏ bừng, chạy ra khỏi lớp khóc lóc.
Tôi không bận tâm đến ánh mắt của người khác, tiếp tục chăm chú vào tài liệu.
Dù sao thì, tiếng Anh cốt lõi vẫn là từ vựng, và tôi đã từng thuộc toàn bộ từ vựng thi nghiên cứu sinh.
Dù chưa từng luyện đề đại học, nhưng chỉ cần làm quen một chút, tôi chắc chắn có thể ứng phó được.
Nếu Chu Tư Niên nói tôi hỏi cậu ta toán học, có lẽ tôi sẽ còn chột dạ một chút.
Dù sao thì, đề thi toán đại học không thể giải chỉ bằng toán cao cấp.
Nhưng tiếng Anh? Không thành vấn đề.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Bạch Nhượng đá mạnh vào bàn.
Một tiếng “Rầm!” vang lên, toàn bộ lớp học rơi vào yên lặng.
Cậu ta lạnh lùng nói:
“Ồn ào cái gì?”
Trần Linh Linh cùng nhóm bạn đứng hình, sắc mặt vừa tức giận vừa xấu hổ.
Bị nam thần thầm mến mắng thẳng mặt, đúng là mất hết thể diện.
Trần Linh Linh mím môi, mắt đỏ hoe, sau đó quay người chạy ra khỏi lớp, rõ ràng là đi tìm cậu ruột của mình – thầy Cao.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, khẽ cười lạnh:
“Cô ta có biết mình đang gây sự với ai không…”
Cô ta tưởng thầy Cao sẽ vì mình mà làm khó Bạch Nhượng sao?
Thật nực cười.
“Cậu cười cái gì?”
Bạch Nhượng nghiêng đầu nhìn tôi, giọng vẫn trầm trầm.
“Cậu nghĩ tôi đang dựa vào thế lực sao?”
Tôi không ngờ cậu ta nhạy bén như vậy, lập tức lắc đầu phủ nhận:
“Không không, tôi chỉ… bị đau răng thôi.”
Bạch Nhượng liếc tôi một cái, rõ ràng là không tin.
Tôi cười cười, nhanh chóng lấy lòng:
“Thôi nào, cậu cứ ngủ đi, tôi không làm phiền nữa.”
Kiếp trước, tôi không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bạch Nhượng.
Nhưng qua một lần ngắn ngủi, tôi biết cậu ấy không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Tôi bắt đầu giúp cậu ta sắp xếp lại bàn học:
“Đến giờ, tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Sách vở thế nào, bút đặt ở đâu, tôi đều có quy tắc riêng.
Nhưng khi vừa chạm vào đồ của Bạch Nhượng, cậu ta chợt mở miệng:
“Cách sắp xếp của chúng ta… rất giống nhau.”
Câu nói này có chút giống một lời bắt chuyện.
Tôi khựng lại, rồi ngay sau đó, thấy màu đỏ nhàn nhạt lan dần lên vành tai cậu ấy.
Bạch Nhượng quay mặt đi, giọng lắp bắp:
“Tôi không có ý đó…”
Tôi cười nhẹ:
“Tôi biết mà, tôi tin cậu.”
Cậu ấy không nói gì nữa, quay lại tiếp tục ngủ.
Lúc này, tôi không hề biết rằng, câu “tôi tin cậu”, quan trọng đến mức nào đối với Bạch Nhượng.
6
Quả nhiên, thầy Cao không hề nhúng tay vào chuyện của Bạch Nhượng.
Trần Linh Linh nước mắt lưng tròng chạy về lớp, bị nhục nhã đến nỗi không dám hó hé thêm câu nào.
Nghe tiếng cô ta nức nở, tôi cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.
“Như nghe tiên nhạc, tai bỗng sáng…”
Tôi lẩm bẩm câu thơ trong “Tỳ Bà Hành”, cảm thấy vô cùng thích hợp với tình cảnh hiện tại.
Nhưng khi tan học, tôi chợt nhận ra mình chẳng khác gì người đánh đàn tỳ bà trong bài thơ ấy.
Tôi không có ký túc xá, nên bắt buộc phải về nhà.
Căn hộ 60 mét vuông ở khu c ũ kỹ, là tài sản duy nhất mà bố tôi để lại.
Phòng ngủ chính thuộc về Vương Liên Kiệt – cái thằng “em trai giả”.
Phòng ngủ phụ là của bà nội.
Còn tôi thì ở ngoài phòng khách, với một góc được ngăn ra thành phòng ngủ.
Lúc 10 giờ tối, âm thanh duy nhất trong nhà là giọng nữ ngọt ngào vang lên từ trò chơi điện tử:
“Double Kill!”
Tôi nhanh chóng tắm rửa, chưa kịp bước vào góc nhỏ của mình thì Vương Liên Kiệt đã đi ra.
Mái tóc nhuộm vàng xơ xác, thân hình béo ục ịch, bước vài bước đã thở hồng hộc.
Mặt thì bóng nhẫy dầu, chẳng có chút nào giống người nhà tôi.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dừng lại ở nơi không nên dừng:
“Chuyển cho tao 500 tệ, tao muốn mua skin.”
Nói đến chữ “skin”, hắn còn nuốt nước miếng.
“Chị cũng đâu thiếu skin đâu ha~”
Hắn giơ cái tay béo ục ịch lên, định chạm vào tôi.
“BỐP!”
Tôi tát thẳng vào tay hắn, giọng lạnh như băng:
“Mày điên rồi sao?! Tao cảnh cáo, nếu còn dám động vào tao, tao bẻ gãy tay mày!”
Một quyết định không bỏ học, đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm.
“Mày tránh cái gì?! Tao với mày đâu có quan hệ máu mủ!”
Hắn bất ngờ lao đến, cố bịt miệng tôi.
“Thằng khốn nạn!”
Tôi không trông mong gì ở bà nội, lập tức vớ lấy chiếc đèn bàn, nện thẳng vào gáy hắn.
“Rầm!”
Thằng béo ngã sõng soài xuống đất, vùng vẫy định đứng dậy nhưng lại bị đống mỡ trên người cản trở.
Hắn rên rỉ, cuối cùng cũng khiến bà nội chạy đến.
“Sao mày dám đánh em trai mày?!”
Không cần biết đúng sai, bà vươn tay ra cấu véo tôi.
Tôi vừa tránh né, vừa bấm số cảnh sát:
“Alo, 110 phải không? Tôi báo án… Tội quấy rối. Tôi không quen biết kẻ này.”
Vừa nghe tôi gọi cảnh sát, bà nội hoảng hốt.
Bà cố giật lấy điện thoại, nhưng không với tới, chỉ biết ngồi bệt xuống đất khóc lóc:
“Trời ơi, tôi tạo nghiệp gì mà có đứa cháu như thế này!”
“Mày định để cảnh sát bắt em mày sao?! Nó sau này còn phải thi công chức đấy!”
Công chức yêu cầu bằng đại học.
Vương Liên Kiệt? Cấp 3 còn chưa học xong, đừng nói đến đại học!
Tôi khinh bỉ trong lòng, mặc kệ bà gào khóc.
Cảnh sát đến, tôi báo cáo sự việc, còn cung cấp ghi âm làm bằng chứng.
Vương Liên Kiệt câm như hến, không dám hó hé.
Sau khi Vương Liên Kiệt bị cảnh sát dẫn đi, bà nội cuối cùng cũng hiểu tôi không dễ đối phó, liền nghiến răng nghiến lợi, vơ lấy quần áo của tôi, ném mạnh xuống đất:
“Mày ác lắm! Vậy thì cút khỏi đây đi! Đây là nhà của em mày! Cút xa bao nhiêu thì cút!”
“Nhà họ Vương không có phần của mày! Một xu cũng đừng mong lấy được!”
Tiếng hét của bà vừa dứt, cánh cửa đóng sập trước mặt tôi.
Tôi đứng trước cửa, lặng lẽ đeo túi hành lý đơn giản, xoay người rời khỏi căn nhà mà tôi đã sống suốt mười sáu năm.
7
Không có nơi nào để đi, tôi chỉ có thể vào KFC mở cửa 24 giờ để tạm trú qua đêm.
Kiếp trước, sau khi bỏ trốn, tôi chưa từng quay lại căn nhà đó một lần.
Vương Liên Kiệt thuận lợi lấy được tài sản của bà nội, nhưng kiếp này, tôi sẽ không để con súc sinh đó được lợi.
Căn nhà này đứng tên bố tôi, theo pháp luật, tôi ít nhất có quyền thừa kế một nửa.
Chỉ là, kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, tôi phải chờ thi xong rồi mới tính chuyện đó.
Thở dài một hơi, tôi mở tài liệu mượn từ Bạch Nhượng ra, bắt đầu làm bài tập dưới ánh nắng mờ nhạt lúc 5 giờ sáng.
Lần đầu tiên, tôi không phải đi làm thêm mà có thể đến lớp đọc bài buổi sáng đúng giờ.
Lúc đến trường, lớp học còn vắng vẻ, chỉ có vài học sinh.
Chu Tư Niên cũng có mặt.
Trái ngược với Bạch Nhượng, Chu Tư Niên được nhận vào trường nhờ học bổng trợ cấp.
Những học sinh không có gì trong tay, chỉ có thể dốc hết sức để học tập, mới có thể giữ được cơ hội mong manh của mình.
Tôi từng ngưỡng mộ sự kiên trì của anh ta, cho đến khi anh ta lấy được bằng tiến sĩ và từ chối đăng ký kết hôn với tôi.
“Chu Tư Niên, chín năm rồi, anh đã học xong tiến sĩ, chúng ta cũng ổn định rồi…”
Tôi đã chờ giây phút này từ rất lâu, anh ta vốn là người sống nội tâm, vậy thì để tôi chủ động cầu hôn.
“Em hy vọng có thể cùng anh đi hết đời này.”
Anh ta trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:
“Á Nam, chuyện này anh cần suy nghĩ thêm.”
Nhưng anh ta nghĩ suốt ba năm, cho đến khi tôi có thai, ép anh ta phải cưới.
Vừa kết hôn, tôi đã sảy thai vì làm việc quá sức.
Sau đó, anh ta đòi ly hôn.
“Chẳng phải chính anh nói muốn bên nhau trọn đời sao?! Tại sao lại thay đổi, tại sao?!”
Tôi không cam tâm, gần như phát điên.
Cả căn nhà, bị anh ta chia làm hai phần, từ đó không bao giờ bước qua ranh giới.
Một giáo sư có thể cười nói với cô lao công trong căn-tin, nhưng lại chẳng thèm nói với tôi một câu nào.
Mọi người đều biết, giáo sư Chu lấy một cô vợ quê mùa, người đàn bà đó đập chén đập bát, ép anh ta báo đáp ơn nghĩa.
Chu Tư Niên nhìn tôi đầy lạnh lùng:
“Anh có thể trả lại em tất cả số tiền đã tiêu trong những năm qua, chỉ cần em chịu ly hôn.”
“Trả tiền?” Tôi cười nhạt.
“Sao anh không nói điều đó khi anh cần tôi giúp anh học lại? Khi anh cần tiền đóng học phí đại học? Khi anh cần tiền học lên thạc sĩ? Khi anh cần tiền ôn thi tiến sĩ?”
Tôi chất vấn trong tuyệt vọng:
“Bây giờ anh công thành danh toại, chỉ cần phủi tay một cái là xong? Vậy tôi thì sao? Tôi đáng phải mất cả tiền lẫn tình cảm?”
Khi tôi 30 tuổi, tức giận đi ra ngoài và bị xe đâm ch,et.
Ký ức dày vò tâm trí tôi, chỉ nhìn thấy Chu Tư Niên thôi cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Anh ta bước đến gần:
“Chuyện hôm qua, tôi sẽ giải thích với thầy Cao giúp cậu.”
Sau đó nhìn quyển sách trên tay tôi:
“Đây là sách của Bạch Nhượng à? Đừng thân với cậu ta quá, chúng ta không cùng một thế giới với cậu ta.”
“Không cùng một thế giới?” Tôi nhếch môi cười.
“Người nghèo chắc chắn cao thượng sao?”
Lời nói của tôi như dao cắm vào vết thương của anh ta.
“Cậu…” Anh ta lúng túng.
“Lợi dụng người khác là châm ngôn sống của cậu, tôi với cậu mới là người không cùng đường!”
Chu Tư Niên định nói tiếp, nhưng lớp học bắt đầu đông dần.