Bạch Nhượng bước vào, nói một câu đơn giản:

“Chỗ này là của tôi.”

Chỉ một câu nói bình thường, nhưng khiến Chu Tư Niên bỏ chạy, lưng thẳng đơ như bị sỉ nhục nặng nề.

Tôi đẩy bài tập đã làm xong về phía Bạch Nhượng.

“Cảm ơn.”

Cậu ta gục đầu xuống bàn ngủ, bất chợt hỏi nhỏ:

“Cảm ơn vì bài này, hay chuyện lúc nãy?”

Tôi biết cậu ta đang hỏi về Chu Tư Niên.

Nhưng tôi không trả lời.

8

Tuần ôn thi cuối kỳ trôi qua rất nhanh, chủ yếu là tự học, bổ sung những kiến thức còn thiếu.

Việc hoạt động trí óc cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng, vì vậy hầu hết học sinh đều trữ sẵn đồ ăn vặt trong ngăn bàn.

Thậm chí, ngăn bàn của một số người còn chẳng khác gì một tiệm tạp hóa thu nhỏ.

Rất tiếc, tôi không nằm trong số đó.

Không những không có đồ ăn vặt, mà ngăn bàn của tôi còn trống trơn như một nhà kho bỏ hoang.

“Hôm nay tôi mới hiểu thế nào gọi là ‘bụng kêu vang như sấm’!”

Bạch Nhượng ngáp dài, gương mặt đầy vẻ ngái ngủ, một lọn tóc dựng lên, trông chẳng khác gì một chú mèo con vừa tỉnh giấc.

“Xin lỗi!”

Tôi nhanh chóng nhét nốt vài miếng đồ ăn còn sót lại vào miệng, rồi uống liền mấy ngụm nước nóng để giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.

Tôi chẳng còn xu nào dôi dư, trong túi chỉ có đúng hai trăm tệ, số tiền này tôi còn định dùng để tìm luật sư hỏi về quyền thừa kế.

Vậy nên cả tuần nay, tôi chỉ ăn một bữa mỗi ngày, dành sức để thi.

Cũng may còn có tiệm tạp hóa di động là Bạch Nhượng.

“Thôi, đừng làm phiền tôi ngủ nữa…”

Cậu ta lầm bầm, rồi lục trong cặp ra một ổ bánh mì đưa cho tôi.

Thấy tôi không nhận, cậu ta còn tỏ vẻ mất kiên nhẫn:

“Cái này là tôi tự mua.”

“Trong ngăn bàn toàn là người khác tặng, cho cậu thì chẳng khác nào không tôn trọng họ.”

Hôm nay, Bạch Nhượng có vẻ nói hơi nhiều.

“Bảo sao có nhiều người thầm thích cậu.”

Tôi vừa cắn một miếng bánh vừa cảm thán.

“Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi!”

Cậu ta vốn đã cúi đầu định ngủ tiếp, nhưng nghe tôi nói vậy, vành tai lập tức đỏ lên.

Đứa nhóc này sao lại đáng yêu thế chứ?

“Hay là, tôi dạy cậu toán để trả ơn?”

Tôi thực lòng muốn giúp đỡ cậu ta.

Dù gì thì sau này cậu ta cũng du học nước ngoài, tiếng Anh chắc chắn không thành vấn đề.

Còn tôi, sáng nay vừa học toán, cũng rút ra không ít kinh nghiệm.

Bạch Nhượng im lặng mở bài kiểm tra của cả hai ra.

Một tờ giấy đầy vết mực đỏ chói, trên đó ghi con số 25.

Một tờ khác, cũng đỏ không kém, với con số 66.

“Cậu chắc là muốn dạy tôi toán?”

“Tôi từng học toán khá giỏi hồi cấp hai, cậu tin không?”

Cậu ta lườm tôi một cái, rồi gục xuống bàn ngủ tiếp.

Nhờ ăn ké bánh mì của Bạch Nhượng mỗi ngày, tôi đã sống sót đến ngày thi cuối kỳ.

Vừa bước vào phòng thi, tôi liền chạm phải ánh mắt đầy sát khí của thầy Cao.

Nhìn quanh một lượt, tôi phát hiện những người ngồi gần mình toàn là “nhân tài” của Nhị Trung.

Việc sắp xếp phòng thi dựa trên thành tích, mà tôi là học sinh đội sổ, nên nghiễm nhiên bị phân vào nhóm lớp thường, đến tận phòng thí nghiệm để thi.

Một cô gái tóc ngắn, gương mặt tròn trịa, huých nhẹ vào tay tôi:

“Lát nữa giúp đỡ nhau chút nhé?”

Ngay khi cô ta vừa nói xong, thầy Cao đã lạnh lùng cắt ngang, vừa trừng mắt nhìn tôi vừa nghiêm nghị tuyên bố:

“Một số người đừng có mà ngang nhiên gian lận! Tôi sẽ theo dõi sát sao em!”

Tôi lặng lẽ giơ tay:

“Thưa thầy, em muốn ngồi ngay cạnh thầy! Ở đây ánh sáng không đủ tốt ạ.”

Một chiêu cũ nhưng dùng đâu cũng hiệu quả!

Tôi không tin ngồi ngay cạnh giám thị rồi mà vẫn có người có thể gài bẫy tôi.

Tôi thuận lợi ngồi xuống bên cạnh thầy giám thị, nhận lấy đề thi ngữ văn.

Môn này đòi hỏi nền tảng vững chắc, dù có không nghe giảng, vẫn có thể kiếm được một số điểm cơ bản.

Chỉ là tuần vừa rồi tôi chỉ tập trung vào tiếng Anh và toán, nên đành phó mặc cho số phận.

Tôi chăm chú làm bài, không bỏ trống một câu nào.

Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện thầy Cao chẳng buồn quan sát ai khác, chỉ dán chặt mắt vào tôi.

Ánh mắt của ông ta đầy chán ghét.

Tôi bình thản thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài.

Loại ánh mắt này, tôi đã cảm nhận quá nhiều lần từ bạn bè, đồng nghiệp của Chu Tư Niên ở kiếp trước.

Tôi sớm đã miễn dịch rồi.

Theo thường lệ, giám thị sẽ được thay đổi giữa các môn, nhưng tôi không ngờ giám thị môn toán cũng là thầy Cao!

Đúng là tôi và thầy ấy không đội trời chung.

Tôi bình thản ngồi xuống, nhưng không ngờ thầy Cao còn cao tay hơn, thầy trực tiếp kéo ghế ngồi đối diện tôi, theo dõi từng nét chữ tôi viết lên giấy.

Thầy định làm gì đây? Nhìn cho rõ hơn à?

Nhưng tôi không hề sợ hãi.

“Thưa thầy, thầy che mất ánh sáng của em rồi.”

Tôi ngoan ngoãn nhắc nhở, đồng thời liếc thấy thầy Trương đang đi kiểm tra bên ngoài cửa sổ.

“Em…!”

“Thầy Cao!” Thầy Trương nhỏ giọng nhắc nhở. “Đây là kỳ thi thử, không được làm phiền học sinh!”

Ha, lần này, tôi lại càng làm bài thuận lợi hơn.

9

Thầy Cao lườm tôi một cái, rồi đi kiểm tra chỗ khác.

“Bộp.”

Một cục giấy bị ném lên bàn tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt giận dữ của thầy Cao.

“Tốt lắm! Tôi biết ngay là cô sẽ gian lận!”

“Em không có!”

“Bớt cãi đi! Cô nghĩ phòng thí nghiệm không có camera sao? Thi xong rồi tôi sẽ xử lý cô!”

Thầy Cao giật bài thi của tôi, rồi quát lớn:

“Ai ném đáp án? Mau đứng ra!”

Cả phòng thi im phăng phắc.

Sự giận dữ của thầy mỗi lúc một lớn.

Chẳng bao lâu sau, ba thầy phụ trách khối đều đến.

Sau khi thu bài, chúng tôi vẫn bị giữ lại để điều tra.

Camera nhanh chóng chỉ ra kẻ gây chuyện – cô gái tóc ngắn lúc trước.

Khuôn mặt tròn trịa của cô ta tràn đầy hoảng loạn, ánh mắt lấm lét nhìn tôi, như thể muốn hét lên rằng tôi là đồng lõa.

Đúng là diễn xuất còn tệ hơn cả những bộ phim cung đấu rẻ tiền.

Tôi thở dài, giơ tay lên:

“Thưa thầy, là cô ta…”

“Thầy ơi, em sai rồi! Chính cô ta nhờ em truyền đáp án!”

Cô ta hét lên trước, tôi không ngờ một gương mặt tròn trịa như vậy lại có giọng lớn đến thế.

“Trước khi thi, hai người đúng là đã thì thầm với nhau!” Thầy Cao lập tức tiếp lời.

“Vương Á Nam, tôi không ngờ em lại dám gian lận! Là học sinh lớp văn hóa, em là người đầu tiên bị bắt quả tang!”

Cô gái tóc ngắn khóc nấc lên:

“Bạn ơi, chúng ta nhận lỗi đi! Nhận lỗi rồi thầy sẽ không trách nữa!”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, từng chữ rõ ràng:

“Ai bảo cô vu oan cho tôi? Tôi thậm chí còn không biết cô là ai!”

“Bằng chứng rõ rành rành rồi, em còn muốn cãi?”

Thầy Cao nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh thường, như thể đã hoàn toàn khẳng định tôi chính là kẻ gian lận.

“Thành tích kém, nhân cách cũng tệ hại!”

Trên mặt ông ta lộ rõ biểu cảm hả hê, như thể vừa chứng minh được một định lý toán học quan trọng.

Tôi hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh.

“Em cũng có bằng chứng.”

Tôi lật bài thi của mình ra, chỉ vào câu hỏi động điểm p ở cuối đề:

“Câu hỏi này, em không tin cô ta có thể giải được!”

Thầy Trương cúi xuống xem xét.

Quả nhiên, tôi viết kín lời giải cho câu 20, trong khi phía trước vẫn còn một số câu bỏ trống.

Lại so với tờ giấy bị ném đến, trên đó chỉ có vài đáp án của câu trắc nghiệm và điền từ đơn giản.

“Em có thể giải được câu hỏi cuối, thì cần gì phải xem bài của cô ta?”

“Vậy tại sao em không làm mấy câu trước?”

Thầy Trương phát hiện điểm đáng ngờ.

“Thưa thầy, vì thầy Cao nói em gian lận, liền lấy bài thi của em đi, nên em không kịp làm tiếp.”

Tôi nghiêm túc đáp.

Sự thật là tôi chỉ mới ôn bài về định điểm, còn lại đều không biết gì cả.

Ngay cả dạng bài này, tôi cũng phải nhờ Bạch Nhượng vô tình gợi ý, tôi mới hiểu được cách làm.

“Em có thể viết lại đáp án ngay bây giờ.”

Tôi cầm bút, đi thẳng lên bảng, viết lời giải từng bước một.

Trong khi viết, tôi còn giảng giải chi tiết từng bước.

Cô gái tóc ngắn đơ người, rõ ràng không theo kịp.

“Xong rồi. Bây giờ, chúng ta có thể nói về chuyện ai đã vu oan cho tôi chưa?”

Cô ta lập tức bị đưa đi.

Chẳng bao lâu sau, Trần Linh Linh và Bạch Nhượng cũng bị gọi vào.

May mắn là, Bạch Nhượng rất nhanh đã quay lại.

Tôi áy náy nhìn cậu ấy:

“Xin lỗi, đã kéo cậu vào chuyện này.”

Cậu ấy chỉ lắc đầu.

Tôi mới biết, cô gái tóc ngắn thầm thích Bạch Nhượng.

Trần Linh Linh đã kích động cô ta, khiến cô ta hiểu lầm rằng tôi bám riết lấy Bạch Nhượng, nên mới cố tình gài bẫy tôi.

“Nếu không phải tại tôi, thì cậu đã không trượt môn toán.”

Bạch Nhượng áy náy nhìn tôi, ngay cả khóe mắt cũng hơi đỏ.

Mỹ nam rơi lệ quả là đẹp, nhưng tình huống này lại chẳng có gì đáng để xúc động cả.

“Cậu đúng là đang suy nghĩ theo kiểu ‘nạn nhân đáng bị đổ lỗi’ đấy.”

Tôi cười cười, hạ giọng an ủi cậu ấy.

“Cây bị gió quật đổ, chẳng lẽ lỗi là của cây sao?”

“Cậu thực sự tin rằng chuyện này không liên quan đến tôi?”

“Dù cậu có hỏi tôi một trăm lần nữa, câu trả lời vẫn vậy—tôi tin cậu.”

Tôi trả lại cậu ta câu nói kiếp trước cậu ấy từng nói với tôi:

“Tôi tin cô ấy, cô ấy không cố ý.”

10

Câu nói trầm thấp, đầy từ tính ấy, lại một lần nữa vang lên bên tai tôi.

Sao tôi cứ nhớ mãi về Bạch Nhượng của kiếp trước thế này?

Mặt tôi chợt đỏ lên.

Rõ ràng, cậu ta vẫn chỉ là một thằng nhóc con, tôi đang nghĩ cái gì vậy…

Chắc chắn là do cậu ta quá đẹp trai thôi!

Cũng may, không ai phát hiện ra tôi và cậu ấy đều đang đỏ mặt.

Mọi người lúc này đang vây quanh Cảnh Sảng, nghe hắn kể lại chuyện thầy Cao bị mắng.

Hắn kể rằng thầy Cao bị chửi sấp mặt, bởi vì khi hiệu trưởng xem lại camera, thấy thầy đứng sát tôi quá lâu, liền đánh giá rằng thầy giám sát không nghiêm túc, trình độ kém.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap