3

Giáo viên tiếng Anh của chúng tôi – cô Thẩm – nổi tiếng nghiêm khắc, được mệnh danh là Diệt Tuyệt Sư Thái.

Hôm nay cô vào lớp với một sắc mặt u ám, ai cũng đoán được lớp chúng tôi lại thua lớp bên cạnh trong bài kiểm tra tiếng Anh.

“Bài kiểm tra này, chỉ cần mở mắt ra là có thể đạt 80 điểm, vậy mà có kẻ chỉ được 40! Tôi rắc một nắm gạo lên phiếu trả lời, gà mổ còn được điểm cao hơn các người!”

Cô đập mạnh bài thi lên bàn.

“Bây giờ, tất cả sẽ viết lại từ vựng đã giao hôm qua, sai một từ chép 100 lần! Tôi gọi hai người lên bảng!”

Cảnh Sảng nhìn chằm chằm vào bài thi đỏ chói điểm 40 của tôi, giơ tay lên cười nham hiểm:

“Thưa cô, Vương Á Nam nói bạn ấy thuộc hết từ vựng rồi ạ!”

Nói xong, hắn quay sang khiêu khích nhìn tôi.

Tôi cười nhạt, vẫn còn nhẹ tay với hắn rồi.

Cô Thẩm vốn đã không vui vì điểm số của tôi, lập tức gật đầu:

“Được, Vương Á Nam lên bảng! Nếu em sai, chép phạt 200 lần!”

“Thưa cô, Cảnh Sảng cũng muốn kiểm tra ạ.”

Tôi mỉm cười với hắn.

Cảnh Sảng ngây người, rõ ràng không ngờ tôi sẽ phản đòn ngay lập tức.

Tôi và hắn cùng bước lên bảng.

Ban đầu, tôi cố tình không viết, khiến Cảnh Sảng đắc ý, cười mỉa:

“Không viết nổi chứ gì? Mau xuống mà chép 200 lần đi, nhanh còn kịp.”

Thật ra, những từ vựng này quá dễ với tôi.

Kiếp trước, tôi từng học từ vựng cấp độ cao học, chưa kể từ vựng này còn được giáo viên đọc theo thứ tự.

Trùng hợp làm sao, trước khi gặp tai nạn xe, tôi vừa mới dạy cho học sinh gia sư của mình bài này.

Tôi quay sang nhìn Cảnh Sảng, cố tình nói lớn:

“Cậu có tin tôi có thể đợi cô đọc xong hết rồi mới viết không?”

“Nói nhảm cái gì thế! Nếu cậu làm được, tôi sẽ… trồng cây chuối chép phạt!”

“Không nói chuyện riêng!” Cô Thẩm quát, tiếp tục đọc từ vựng.

Cảnh Sảng bị tôi làm phân tâm, bỏ lỡ mấy từ, trên bảng để lại mấy khoảng trống.

Tôi cố tình nói lớn:

“Cậu nói trồng cây chuối chép phạt là thật chứ?”

Cả lớp cười ầm lên.

“Mày cứ viết đi rồi hãy nói!”

“Thưa cô, em viết đây.”

Tôi cầm phấn, viết một mạch tốc độ cực nhanh, đến mức cuối cùng còn vượt qua tốc độ đọc của cô Thẩm.

Cả lớp sững sờ.

Cảnh Sảng đứng ch,et trân, không tin nổi.

Cô Thẩm nhìn tôi, cũng bất ngờ:

“Vương Á Nam, em đã thuộc cả bài theo thứ tự sao? Tốt lắm, lần sau đừng để tôi thấy điểm 40 nữa!”

“Cảnh Sảng, em sai 5 từ, xuống văn phòng chép phạt!”

Tiết học này, tôi ngồi nghe giảng vô cùng nghiêm túc.

Sắp hết giờ, cô Thẩm đột nhiên lấy một viên phấn ném về phía cửa sổ.

Ngồi bên cửa sổ là Bạch Nhượng, người được cả trường gọi là thánh ngủ.

Từ khi vào trường đến nay, thứ duy nhất có thể nhìn thấy ở cậu ta chính là… phần sau gáy.

Nhưng trường học chẳng dám nói gì, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến tòa nhà giảng đường được gia đình Bạch Nhượng tài trợ.

Kiếp trước, tôi với Bạch Nhượng không có giao thiệp gì.

Chỉ có một lần, sau khi tôi bỏ học, đi làm trong một quán ăn, bị khách hàng gây sự, cậu ta đã đứng ra giúp tôi.

Nhưng lúc đó, tôi lo Chu Tư Niên ghen, nên đã bỏ chạy ngay lập tức.

Tan học, tôi kéo bao tải về chỗ ngồi cạnh Bạch Nhượng.

Tôi muốn đổi chỗ – Cảnh Sảng quá phiền phức.

Có lẽ động tác của tôi quá mạnh, khiến Bạch Nhượng mở mắt.

Cậu ta có làn da trắng, đôi mắt mơ màng ngái ngủ, khuôn mặt hiện rõ vẻ “Vô cùng bất mãn”.

Tôi cười nói:

“Bạch Nhượng, tôi không muốn ngồi cùng Cảnh Sảng nữa, tôi ngồi đây nhé, cậu không phiền chứ?”

Vừa nói, tôi vừa bày biện sách vở lên bàn, tỏ rõ quyết tâm.

Bạch Nhượng liếc tôi, giọng nói trầm thấp, uể oải như suối chảy:

“Cậu bày xong hết rồi, mới hỏi tôi?”

Tôi cười híp mắt, vỗ nhẹ lên tay áo cậu ta một cái:

“Bởi vì tôi biết cậu sẽ không để ý mà~”

Chỉ trong chớp mắt, màu đỏ nhàn nhạt lan dần lên vành tai cậu ấy.

Bạch Nhượng khẽ né tay tôi, quay mặt đi, giọng vẫn lạnh lùng:

“Đừng làm ồn, đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”

Hai cô bạn bàn trước quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi, thì thầm với nhau:

“Trời ạ! Bạch Nhượng thật sự đồng ý rồi!”

“Cô ta dựa vào cái gì mà được ngồi cạnh Bạch Nhượng chứ? Nếu tôi biết dễ thế, tôi đã qua đó trước rồi!”

“Đúng thế! Mau đi méc thầy giáo, nói cô ta tự tiện đổi chỗ!”

Tôi hắng giọng, cười nhạt:

“Được thôi. Nhưng các cậu có biết chuyện cô Hồ muốn giúp tôi đóng học phí không?”

Hai cô bạn lập tức cứng đờ.

Con gái chính là như vậy.

Chỉ cần làm ra vẻ như được giáo viên đặc biệt quan tâm, các cô ấy lập tức không dám hó hé gì nữa.

Tôi cũng nhờ vậy mà có được sự yên tĩnh.

Chỉ là, ngay khoảnh khắc tôi nói câu đó, đầu của Bạch Nhượng hơi cúi xuống, bờ vai khẽ run run.

Cậu ta đang… cười ư?

Tiếng cười khẽ rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ không nhận ra.

4

Giờ nghỉ trưa, lớp học ồn ào, nhưng tôi vẫn vùi đầu vào sách vở cho đến khi thấy Chu Tư Niên bước vào.

Cả sáng anh ta không có mặt, nghe nói là đi chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh.

Trường chỉ có một suất, dựa vào cái gì mà phải nhường cho kẻ cặn bã này?

Anh ta đi thẳng về phía tôi:

“Cậu ổn chứ? Tôi đến căng-tin lấy cơm cho cậu này.”

Ồ, thì ra đây là lý do anh ta chuồn khỏi cửa văn phòng ban sáng.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm.

Lúc này, theo ký ức kiếp trước, chính là thời điểm tình cảm giữa tôi và Chu Tư Niên bắt đầu nảy sinh.

Anh ta là một đứa trẻ mồ côi, còn tôi thì chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi còn sống.

Cả hai đã từng sưởi ấm nhau trong những năm tháng thanh xuân.

Tôi vẫn nhớ anh ta đã từng thề phải thi vào một trường đại học danh giá, phải khiến những kẻ từng xem thường anh ta phải sáng mắt lên.

Tôi cũng nhớ cái dáng vẻ anh ta khóc lóc, cầu xin tôi giúp đỡ khi muốn học lại nhưng không có tiền.

Và tôi nhớ rõ nhất, gương mặt lạnh lùng của anh ta khi dùng bạo lực tinh thần ép tôi ly hôn…

“Ô hô! Hạng nhất mang cơm cho hạng bét kìa! Nhìn hai người nghèo kiết xác như vậy mà cũng bày đặt yêu đương!”

Trần Linh Linh bước vào lớp, cố tình kéo dài giọng, khiến nhóm bạn thân phía sau cô ta cười ầm lên.

Cô ta là hoa khôi của lớp, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp mà lập thành một nhóm nhỏ, liên tục loại bỏ người cũ, chiêu mộ người mới.

Tôi không buồn ngẩng đầu, vừa sắp xếp sách vở trong bao tải vừa đáp:

“Cầm một hộp cơm là yêu đương? Cậu có vẻ rành chuyện này nhỉ, chẳng lẽ cậu yêu sớm?”

Lúc này, cả lớp chưa ai biết, nhưng sau khi tốt nghiệp, tin tức này đã lan khắp nhóm chat lớp:

Cô ta quen bạn trai qua mạng, nửa đêm trốn nhà ra quán net.

Sau kỳ thi đại học, cô ta gặp bạn trai ngoài đời, rồi có thai, cuối cùng chưa tốt nghiệp đại học đã làm mẹ.

“Cậu! Đừng có ăn nói lung tung!”

Trần Linh Linh như bị chọc trúng điểm yếu, tức giận lao tới định ném sách của tôi.

Tôi đẩy cô ta ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào Chu Tư Niên.

Anh ta rất sĩ diện, nên kiếp trước, mọi chuyện khó coi đều là tôi đứng ra gánh.

Bây giờ ánh mắt anh ta nhìn tôi giống y hệt lúc đó.

Tôi chẳng hơi đâu quan tâm, chỉ lo bảo vệ sách vở của mình.

Nhưng đám bạn thân của Trần Linh Linh cũng lao vào, bao tải bị xé toạc, sách của tôi bị giẫm đạp tơi bời.

Động vào tôi thì được, nhưng dám động vào sách vở của tôi thì không!

Tôi không nhịn nổi, đạp bàn một cái, xông thẳng vào đám đó.

Sau một trận hỗn chiến, cả năm người bọn tôi bị giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên toán – thầy Cao lôi vào văn phòng.

Thầy Cao đập mạnh tay xuống bàn, quát:

“Các em đang làm cái gì vậy?! Nữ sinh mà đánh nhau à?! Trường ta là lớp văn hóa, các em không thấy xấu hổ sao?! Không muốn học thì về nhà hết đi!”

Rồi ông chỉ thẳng vào tôi:

“Vương Á Nam! Không có sĩ diện nhất chính là em! Đã học kém, đạo đức cũng chẳng ra gì! Đánh nhau, đi trễ về sớm, em đã bị trừ bao nhiêu điểm hạnh kiểm rồi?!”

“Nhưng chính họ là người giẫm lên sách của em trước!” Tôi cố gắng biện hộ.

Nhưng thầy Cao không bao giờ tin tôi.

Trần Linh Linh nhìn tôi một lúc lâu, rồi bỗng giả vờ run rẩy, giơ tay lên:

“Thầy ơi, em tố cáo Vương Á Nam không lo học hành, suốt ngày quyến rũ Chu Tư Niên! Em phát hiện bọn họ, em nói sẽ báo thầy, thế là cô ta đánh em!”

Chu Tư Niên là học sinh có khả năng đỗ vào 211, vừa nghe thế, thầy Cao lập tức nổi giận, cầm sách ném về phía tôi.

May mà cô Hồ kịp chặn lại.

“Thầy Cao, không thể tùy tiện vu oan là quyến rũ được. Thầy đã hỏi cậu nam sinh chưa?”

Chu Tư Niên nhanh chóng được gọi đến, thầy Cao đầy tức giận chất vấn anh ta.

Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này, nhưng tôi đã biết trước Chu Tư Niên sẽ nói gì.

Chỉ là chủ nghĩa vị kỷ tinh vi mà thôi.

Anh ta cúi đầu, tỏ vẻ lúng túng, nói với giọng ngập ngừng:

“Là Vương Á Nam nhờ em mua cơm giúp…”

Giọng nói của anh ta càng lúc càng trôi chảy:

“Trước đây cũng vậy, cô ấy hay hỏi em bài tập nên bọn em mới…”

Tôi ngắt lời ngay lập tức:

“Tôi hỏi cậu môn gì?”

Chu Tư Niên ấp úng, sau đó nói:

“Tiếng Anh.”

Ha! Nực cười!

5

Tôi là người có thể giao tiếp trôi chảy với người nước ngoài khi còn làm nhân viên phục vụ, tại sao phải hỏi anh ta tiếng Anh?!

Tôi nhìn thầy Cao, bình tĩnh nói:

“Thầy Cao, cậu ta đang nói dối. Thứ nhất, cơm là do cậu ta tự mang đến. Thứ hai, em chưa bao giờ hỏi cậu ta tiếng Anh. Em không phải giỏi nhất lớp, nhưng không cần hỏi cậu ta.”

“Em chỉ được 40 điểm mà dám nói tiếng Anh giỏi hơn Chu Tư Niên?”

Thầy Cao hất bảng điểm về phía tôi.

Trên đó, điểm 40 đỏ chót.

Tôi bình tĩnh, nói:

“Được. Nếu trong kỳ thi cuối kỳ, điểm tiếng Anh của em không đạt chuẩn, em sẽ chuyển sang lớp bình thường.”

“Được!”

Sau khi trở về lớp, tôi bắt đầu lên kế hoạch học tập.

Mặc dù tôi đã học qua toán cao cấp, tiếng Anh cũng tốt, nhưng chưa từng ôn luyện đề thi đại học.

Không chắc có thể làm được hay không, nhưng tôi không thể lùi bước.

Có chút căng thẳng, tôi vô thức nhón chân.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap