1
Tôi trợn mắt lườm anh ta, mạnh mẽ đẩy cửa văn phòng ra.
“Thầy ơi, em không bỏ học nữa!”
Chủ nhiệm khối, thầy Trương, đẩy gọng kính lên, nhìn tôi chằm chằm:
“Vương Á Nam, vậy thì bảo phụ huynh của em mau chóng đóng 8.904,9 tệ học phí còn nợ đi.”
“Tôi đây! Tôi đây!”
Bà nội tôi xách theo một bao tải lưới bước vào, vội vã nói:
“Thầy đừng nghe con bé này nói linh tinh, chúng tôi đi ngay đây…”
Vừa nói, bà vừa nhét sách vở của tôi vào trong bao tải.
Miệng lẩm bẩm tính xem bán đống giấy vụn này được bao nhiêu tiền.
“Bà ơi, buông sách của con ra! Con không bỏ học!”
“Mày không về nhà, tao lấy đâu ra tiền? Nếu không phải người ta nói không phải đóng học phí cho mày, tao đã không cho mày học cái trường cấp ba vớ vẩn này!”
Nghe đến đây, thầy Trương nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng:
“Phụ huynh của Vương Á Nam, năm đó khi em ấy thi vào trường, chúng tôi miễn học phí là có điều kiện, bởi vì em ấy có khả năng thi đỗ trường danh tiếng. Nhưng bây giờ từ hạng nhất rớt xuống hạng 500, trường không thể tài trợ một học sinh vô dụng!”
“Vô dụng thì vô dụng, đi thôi! Về nhà còn hữu ích hơn!”
Cái mà bà gọi là hữu ích, chính là bắt tôi sáng giao sữa, ban ngày làm việc nhà, tối đến làm nhân viên cửa hàng tiện lợi.
Rồi số tiền tôi kiếm được, sẽ dùng để nạp game cho thằng em giả của tôi.
“Con không đi! Thầy Trương, con sẽ học chăm chỉ! Xin hãy cho con một cơ hội nữa!”
Tôi hất tay bà ra.
Đời này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội học tập!
Nhưng bà nội lập tức túm lấy tai tôi, kéo mạnh:
“Con bé ch,et tiệt này, học cái gì mà học! Ba mày vừa ch,et, nhà không có đồng thu nhập nào! Em mày đi học dựa vào cái gì? Mày giống y mẹ mày, thật xui xẻo!”
“Vương Liên Kiệt thậm chí còn không phải do ba con sinh ra! Là các người nhận nó về để duy trì hương hỏa, vậy mà vì một thứ hão huyền như thế, bà lại không quan tâm đến việc học của cháu ruột mình!”
Nhắc đến thằng em trai đó, cơn giận trong tôi bùng nổ, tôi hét lớn.
Bà nội vốn tưởng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời như trước, đột nhiên thấy tôi nổi bão, lập tức giật mình.
Tiếp đó, bà bắt đầu run rẩy môi, tay ôm lấy ngực, giả vờ ngất xỉu, ngồi phịch xuống đất.
“Con bé ch,et tiệt này, mày muốn chọc bà ch,et hả! Tao không sống nữa!”
Tiếng khóc của bà thu hút giáo viên xung quanh.
Ngoài cửa, Chu Tư Niên đã sớm biến mất.
Tôi nhanh chóng tìm đối sách, quỳ thụp xuống trước mặt bà, vén tay áo đồng phục lên, để lộ những vết bầm đỏ chằng chịt trên tay.
“Bà ơi, con là cháu ruột của bà mà, con chưa đủ tuổi thành niên, bà đã ép con bỏ học, gả đi lấy tiền cưới. Người đó bốn mươi tuổi, ăn cơm còn phải có người đút. Con không muốn! Bà đánh con, bà làm sao nỡ lòng nào chứ…”
Các giáo viên và bạn học xung quanh nghe thấy liền bàn tán xôn xao.
Thấy có hiệu quả, tôi tiếp tục bò vài bước về phía trước, gào khóc:
“Bà ơi, con xin bà, con sẽ đỗ vào một trường đại học tốt, kiếm tiền cho gia đình mà…”
Mấy chiêu này, tôi đều học từ chính bà nội.
Đời trước, sau khi tôi bỏ học, bà cũng quỳ xuống đất như vậy để ép tôi kết hôn.
Nhưng tôi đã đánh trọng thương gã đàn ông đó, trộm chứng minh thư rồi chạy trốn trong đêm.
Tôi từng ngủ ngoài đường, nhặt rác, ăn bánh bao hết hạn.
Chỉ có Chu Tư Niên là người duy nhất quan tâm tôi.
Anh ta an ủi tôi đôi ba câu, thế mà khi đó lại trở thành nguồn động viên lớn nhất của tôi.
Anh ta gửi đồ ăn vặt cho tôi, còn tôi, đổi lại bằng khoản tiền học thêm đắt đỏ.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Anh ta chê tôi chỉ học đến cấp ba, không xứng với một giáo sư như anh ta.
Dù tôi đã tự học chăm chỉ, theo học thính giảng, nắm vững toàn bộ kiến thức của sinh viên cao học.
Anh ta vẫn nói, tôi với anh ta không có tiếng nói chung.
Một tấm bằng thật sự quan trọng đến vậy sao?
Quan trọng!
Đời này, tôi sẽ không từ bỏ!
Người vây quanh càng lúc càng đông, thầy Trương cũng lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt.
Ông vội vàng kéo tôi đứng dậy.
“Bà nội của Vương Á Nam, cháu nó mới 16 tuổi, bà không thể ép nó kết hôn, chuyện này là phạm pháp!”
Bà nội không ngờ tôi lại chơi chiêu này, nhưng bà cũng không hoảng, vẫn ngồi lì dưới đất, cứng đầu nói:
“Không gả đi thì sao? Chẳng lẽ trường chịu trách nhiệm chắc? Không bỏ học, thì tôi mặc kệ tiền học phí!”
“Vậy tôi lo!”
Ngoài cửa, cô giáo dạy Văn của tôi, cô Hồ, không nhịn được nữa, bước vào nói:
“Thầy Trương, Vương Á Nam có năng lực học rất tốt, nhưng do hoàn cảnh khó khăn nên không có thời gian học. Trước đây tôi không biết gia đình em ấy như thế này.”
“Tôi mong trường có thể miễn giảm một phần, phần còn lại tôi sẽ lo!”
2
“Chuyện này không có tiền lệ đâu!” Thầy Trương cau mày.
Cô Hồ liếc nhìn bà nội tôi một cái, nói chắc nịch:
“Tôi muốn giúp em ấy đăng ký nội trú, chỉ cần không về nhà, chắc chắn em ấy có thể đỗ đại học trọng điểm!”
Kiếp trước, khi tôi bỏ học, cô Hồ đã cố hết sức giữ tôi lại.
Cô từng nghe giáo viên cấp hai kể rằng tôi có IQ rất cao, nếu bỏ học thì thật đáng tiếc.
Nhưng tôi khi đó quá ngu dốt, tin vào lời của Chu Tư Niên, tin rằng con gái chỉ giỏi đến cấp hai, lên cấp ba dù có cố gắng cũng không thể theo kịp con trai.
Cộng thêm chuyện yêu sớm khiến tôi xao nhãng, điểm số trượt dài, rồi dần dần mất hết động lực học tập.
“Cô Hồ, em không thể để cô gánh vác chuyện này thay em được.”
Dù rất biết ơn cô, nhưng đây là cuộc đời của tôi, tôi phải tự chịu trách nhiệm.
“Thầy Trương, xin hãy tiếp tục tài trợ em. Nếu em thi đỗ Thanh Hoa, toàn bộ chi phí sẽ được thanh toán một lần, em còn có thể làm đại diện tuyển sinh cho trường, có được không?”
Thầy Trương suýt phun nước ra:
“Thanh Hoa? Em đúng là dám nói! Trường Nhị Trung của chúng ta, mỗi năm đỗ được một người vào 211 đã phải đốt nhang lạy Phật rồi, còn Thanh Hoa?”
“Trước đây chỉ là em không có thời gian học thôi.” Tôi chột dạ giải thích.
Thật lòng mà nói, ngay cả tôi cũng cảm thấy mình đang nằm mơ.
Dù sao thì tôi cũng đã lãng phí cả năm lớp 10, kiến thức bị bỏ lại quá xa, nên thầy Trương không tin cũng phải.
“Không nói gì khác, tuần sau là kỳ thi cuối kỳ, xem điểm của em rồi hãy nói chuyện lớn lao!”
Cô Hồ cũng cảm thấy lời tôi nói có chút hoang đường:
“Vương Á Nam, em không cần lo lắng về học phí, nếu thực sự cảm thấy áy náy, sau này đi làm rồi trả lại cô cũng được.”
Tôi im lặng một lúc, hiểu rằng có một số chuyện chỉ có thể chứng minh bằng hành động.
Kiếp trước, để có thể trò chuyện với Chu Tư Niên, tôi đã đi nghe giảng toán cao cấp, học lén ngoài cửa lớp đại học, nền tảng toán học của tôi rất tốt.
Thậm chí, có lần tôi còn giải bài toán khó của giảng viên đại học nhanh nhất lớp.
Tôi tin vào trí thông minh của mình, hơn nữa sau nhiều năm đi làm, khả năng tiếng Anh của tôi đã rất tốt, đặc biệt là kỹ năng nói.
Vấn đề lớn nhất bây giờ là thời gian quá ít.
Nhưng không sao, tôi không còn đường lui!
Nhất là vào lúc này, tôi không thể để mình lộ vẻ sợ hãi!
“Thầy Trương, nếu trong kỳ thi cuối kỳ tuần sau, em có thể lọt vào top 10 của khối, liệu trường có thể tin em không?”
Cô Hồ vỗ nhẹ vai tôi, định nói gì đó, nhưng tôi nhìn cô kiên định gật đầu.
Cô liền quay sang giúp tôi xin xỏ:
“Thầy Trương, tôi sẽ giúp em ấy học bù, xin hãy cho em ấy một cơ hội!”
Thầy Trương suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu:
“Cô Hồ đã nói vậy, tôi sẽ đồng ý. Nhưng… nếu em không đạt, thì không thể ở lại nữa!”
“Được!”
Tôi chẳng buồn nhìn bà nội, giật mạnh cái bao tải từ tay bà rồi kéo về lớp học.
Đúng lúc đó là giờ ra chơi, các bạn học đang nói cười rôm rả.
Thấy tôi bước vào, cả lớp lập tức im bặt, đồng loạt quay lại nhìn.
Tôi kéo bao tải đi theo trí nhớ, đến chỗ ngồi của mình.
“Vị trí này có người rồi!”
Một nam sinh cao lớn, da ngăm đen, đang ngồi trên bàn tôi – Cảnh Sảng, một đại ca học đường thích bắt nạt tôi.
Tôi cúi đầu nhìn ngăn bàn của mình, đã bị nhét đầy đồ của hắn: máy chơi game, đồ ăn vặt, thẻ bài linh tinh, còn có cả sách báo tạp nham…
“Nhưng tôi đã quay lại, tôi muốn bắt đầu học hành.”
Tôi lười tranh luận với đám trẻ con này, thẳng thắn nói:
“Dọn đồ của cậu đi.”
“Với điểm số của cậu thì học làm gì? Ngay cả cao đẳng cũng không vào được! Đừng phí công!”
Hắn cười khẩy.
“Nhìn cái bao tải cậu kéo theo kìa, đúng là giống như một con rắn nước, mau về nhà nhặt rác đi!”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Các bạn học xung quanh cũng cười ầm lên.
“Đúng thế! Tôi đã nói rồi mà, cậu ấy gian lận trong kỳ thi vào cấp ba. Còn khoe khoang mình từng đứng thứ 10 toàn thành phố, bây giờ thì sao? Đứng thứ 10… từ dưới lên! Ha ha ha ha!”
“BỐP——”
Tôi ném mạnh bao tải lên bàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người đang cười nhạo tôi.
Bọn họ sững người, không ngờ con bé vốn luôn nhút nhát, yếu đuối này lại bùng nổ.
Tôi thẳng tay đổ hết đồ trong ngăn bàn của Cảnh Sảng ra ngoài, kéo ghế ngồi xuống, vừa lấy sách ra vừa nói:
“Cảnh Sảng, cậu có thể trả tiền để vào đại học, nhưng tôi thì không. Vậy nên tốt nhất đừng làm phiền tôi học, tôi không có thời gian chơi mấy trò bắt nạt ngu ngốc với cậu.”
Cảnh Sảng sửng sốt, mặt đỏ bừng.
Hắn đã bỏ tiền để vào trường này – đây là chuyện rất ít người biết.
Kiếp trước, tôi cũng phải rất lâu sau mới nghe Chu Tư Niên nói ra điều đó.
“Cậu… cậu nói cái gì!”
Tôi không nói quá rõ ràng, nhưng hắn nghe hiểu được ẩn ý, lập tức chột dạ, giọng yếu đi.
Đúng lúc này, giáo viên tiếng Anh bước vào lớp, cả phòng học lập tức yên tĩnh.