Bao lời thô tục từ miệng bác Trần tuôn ra, đến tôi nghe còn thấy quá mức.
“Chắc chắn Lục Thâm Dật trong lòng vẫn có cháu, đàn ông đều khốn nạn, thích bắt cá hai tay. Mà Từ Tĩnh Doanh cũng vô dụng, được cháu tạo điều kiện tốt như vậy mà đến cả một người đàn ông cũng giữ không nổi!”
Tôi cười khổ.
Từ Tĩnh Doanh không giữ nổi Lục Thâm Dật, thì tôi trước đây chẳng phải cũng thế sao?
“Lần đó Từ Tĩnh Doanh bị mắng tới mức tủi thân lắm, vừa thấy Lục Thâm Dật về là gào khóc om trời.”
“Sau đó chỉ cần nhìn thấy cô ta là tụi bác chửi! Lục Thâm Dật cũng không thoát!”
“Nếu hắn không chịu ly hôn, tụi bác chửi đến khi hắn chịu mới thôi!”
Phải công nhận, các cô bác quả thật rất “chiến”.
Cuối cùng cũng mắng cho Lục Thâm Dật chịu ký đơn ly hôn.
Dĩ nhiên, còn nhờ thêm công của chiêu “lấy cái chết ra ép buộc” của Từ Tĩnh Doanh nữa.
9
Ngày tôi và Lục Thâm Dật đi làm thủ tục ly hôn, Trần Hòa Sinh vừa được bảo lãnh ra tù sớm.
Biết tin, anh ấy đứng chờ sẵn ở cửa Cục Dân chính.
Khi tôi và Lục Thâm Dật bước ra, liền thấy Trần Hòa Sinh dựa vào một chiếc ô tô con đời mới, áo vest chỉnh tề, đứng nghiêng người dựa vào xe, trông cũng khá bảnh bao.
Từ Tĩnh Doanh đứng cạnh lườm nguýt đến mức mắt sắp bay lên trời.
Thấy Lục Thâm Dật, cô ta lập tức nhào tới khoác tay: “Anh Lục, mọi việc xong xuôi cả rồi chứ?”
Lục Thâm Dật chẳng hề vui vẻ, chỉ khẽ gật đầu.
Trần Hòa Sinh bên này thì niềm nở chào đón tôi, mở cửa xe mời tôi ngồi ghế phụ.
Xe lăn bánh rời đi.
Từ gương chiếu hậu, tôi thấy ánh mắt Lục Thâm Dật dõi theo tôi… hình như mang theo chút không nỡ.
Nhưng anh ta còn gì để không nỡ nữa chứ?
Tôi rõ ràng là người bị anh ta vứt bỏ kia mà.
“Cổ tức hai năm nay tôi giữ cho anh, không tiếc tay gì hết, thấy xe là mua liền?”
Trần Hòa Sinh cười hề hề: “Giữ thể diện ấy mà, phải có cái xe chứ! Từ giờ anh là tài xế riêng của Cô chủ Cố, phải tận tụy phục vụ cô chủ tận răng!”
Tôi cười: “Tài xế gì chứ, chúng ta là cộng sự!”
Trần Hòa Sinh nhướng mày: “Biết rồi, anh biết thân biết phận mà, anh chẳng làm nổi ông chủ lớn đâu. Cổ tức hai năm nay coi như nhận rồi, sau này em đừng chia cho anh nữa. Anh coi như làm thuê cho em, trả lương là được.”
Tôi không đồng ý.
Dù sao anh ấy là người dẫn tôi vào nghề.
Bác Trần cũng đối xử với tôi chân tình như người thân ruột thịt.
Tôi là kiểu người ghét cái ác, nhưng cũng biết nhớ ơn, trả nghĩa.
10
Nửa năm sau, tôi đến Quảng Châu khởi nghiệp.
Trần Hòa Sinh ở lại tiếp quản cơ nghiệp tôi để lại ở Bắc Thành.
Ngồi trên tàu hỏa, tôi chờ tàu khởi hành.
Từ xa, tôi nhìn thấy Lục Thâm Dật, anh ta đứng bên ngoài nhìn vào qua cửa sổ toa tàu, ánh mắt đầy cảm xúc khó đoán…
Cho đến khi anh ta tiến lại gần, nhìn thẳng vào tôi qua lớp kính.
Ánh mắt anh ta tha thiết: “Như Mộng, đừng đi được không?”
Tôi nhíu mày.
Anh ta lại nói: “Xin lỗi, anh biết mình sai rồi. Ở lại đi có được không, chúng ta… chúng ta làm lại từ đầu.”
Nói rồi, đôi mắt ấy ngân ngấn nước.
Tôi chẳng biểu lộ gì, chỉ đổi chỗ ngồi với người bên cạnh rồi nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc ấy tôi mới thực sự hiểu được câu: “Mắt không thấy, tim không phiền.”
Cái Tết đầu tiên ở Quảng Châu, bác Trần gọi điện kể rằng Lục Thâm Dật và Từ Tĩnh Doanh cuối cùng vẫn kết hôn, nghe đâu Từ Tĩnh Doanh nhờ lãnh đạo trong nhà máy ra mặt, ép Lục Thâm Dật phải cưới mình.
“Hai người này buồn cười thật, trước khi ly hôn với cháu thì Lục Thâm Dật như keo dính lấy Từ Tĩnh Doanh, đến khi cưới rồi thì lại thành ra xa cách… đúng là có bệnh.”
11
Cuối những năm 90, làn sóng thất nghiệp toàn quốc bắt đầu.
Bác Trần mất “bát cơm sắt”, sau đó đến giúp Trần Hòa Sinh quản lý quầy hàng.
Nhờ việc kinh doanh thuận lợi, Trần Hòa Sinh đã giúp giải quyết không ít việc làm cho những công nhân cũ từ xưởng dệt.
Lục Thâm Dật và Từ Tĩnh Doanh vì trước giờ xung khắc với bác Trần, nên cũng ngại mở miệng xin giúp đỡ.
Hai người không tìm được việc, ăn dần vào tiền tích góp suốt nửa năm rồi cũng chịu hết nổi, bắt đầu giống như bao công nhân thất nghiệp khác, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm việc.
Đúng lúc ấy, trung tâm thương mại tôi mở ở Bắc Thành chính thức khai trương.
Người đến xin việc đông không kể xiết.
Với tư cách là ông chủ đứng sau, tôi ngồi luôn vào vị trí phỏng vấn.
Lục Thâm Dật nhìn thấy tôi, rõ ràng ánh mắt khựng lại, đầy ngạc nhiên.
Từ Tĩnh Doanh vừa nhìn thấy tôi thì lập tức cau mày, trong mắt là lửa giận và ghen tị.
Qua nhiều vòng tuyển chọn, cả hai cùng vào vòng phỏng vấn cuối cùng.
Mỗi người ôm tâm tư riêng, nhưng đều không chịu từ bỏ.
Quản lý nhân sự hỏi tôi: “Hiện giờ chỉ còn lại một vị trí, Tổng giám đốc Cố muốn chọn ai?”
Tôi khẽ nhướn mày.
Sắc mặt Lục Thâm Dật và Từ Tĩnh Doanh ở hàng ghế dưới lập tức tối sầm lại.
Suy nghĩ giây lát, tôi mở miệng: “Hay là để họ tự quyết đi. Dù sao cũng là vợ chồng, để họ thương lượng xem ai ở lại, ai nhường.”
Quản lý nhân sự liền lặp lại lời tôi với hai người kia.
Điều này khiến Từ Tĩnh Doanh lập tức bức xúc:
“Cố Như Mộng, cô cố tình làm khó chúng tôi! Cô thù tôi vì cướp anh Lục, giờ cô có quyền rồi nên quay lại trả đũa! Vì một cái việc mà muốn chia rẽ vợ chồng tôi!”
Tôi bỗng nhớ lại ngày mẹ tôi mất, Lục Thâm Dật từng nói một câu:
“Người ai cũng có số.”
Tôi hoàn hồn lại, nhìn về phía Lục Thâm Dật:
“Giờ là địa bàn của tôi, tôi có quyền quyết định. Chỉ có một chỗ thôi. Tất nhiên, hai người cũng có thể không cần, bên ngoài còn đầy người đang xếp hàng.”
Lục Thâm Dật siết chặt môi, kéo Từ Tĩnh Doanh đang định nổi điên lại:
“Thôi, anh rút lui. Em vào đi.”
Từ Tĩnh Doanh không cam lòng:
“Tại sao lại phải rút lui? Cố Như Mộng nên sắp xếp việc cho cả hai chúng ta! Cô ta ăn lộc thời đại, thì cũng phải gánh trách nhiệm cho công nhân thất nghiệp chứ!”
Lời này nghe qua thì cũng có phần đạo lý.
Tôi quả thật nên cống hiến chút gì đó cho xã hội.
“Trước kia ở xưởng dệt, tôi từng cảm nhận nhiều bất công. Có người ăn không ngồi rồi nhưng được bao che, có người vùi đầu làm việc lại bị gạt bỏ một cách oan uổng.
Giờ không còn là thời đại nuôi kẻ lười nữa, muốn khá lên thì phải làm.
Thế này đi, mở thêm 100 chỉ tiêu nữa, lương tính theo hoa hồng bán hàng, ai không có năng lực bán thì một xu cũng đừng mong.”
Quản lý nhân sự lập tức hiểu ý, nhanh chóng thông báo nhận thêm 100 người theo danh sách dự bị.
Trong đó có cả Lục Thâm Dật và Từ Tĩnh Doanh.