CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/tung-buoc-ra-di/chuong-1-tung-buoc-ra-di/

7

Trần Hòa Sinh bị bắt vào buổi sáng, còn chiếc tivi thì tôi vác đến xưởng dệt vào buổi chiều.

Lục Thâm Dật thấy tôi đang vác tivi, vội đưa tay muốn giúp.

Từ Tĩnh Doanh kéo tay Lục Thâm Dật lại, nói mình không khỏe, cần anh đỡ.

Chiếc tivi to và nặng, đè lên lưng tôi khiến tôi khó thở.

Sợi dây thừng thô ráp từng siết vào da thịt Trần Hòa Sinh, giờ cũng hằn lên người tôi.

Mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.

Tôi đặt tivi trong sảnh lớn của xưởng dệt, thử đi thử lại nhiều lần mới lắp xong.

Khi mọi việc đâu vào đấy, tôi đã nhếch nhác không chịu nổi.

Mấy công nhân cũ của xưởng bước tới chào hỏi.

Có người đồng cảm, có người thương hại, cũng có kẻ mỉa mai, đạp xuống lúc tôi đã ngã.

Tôi vẫn lịch sự đáp lại, tuyệt không tranh cãi.

Tôi còn cố hết sức để quảng bá cho quầy hàng của mình:

“Giờ tôi đang làm việc ở ngõ Hồ Đồng, quầy hàng điện tử thứ ba. Nhà ai cần mua đồ gia dụng thì tìm tôi, tôi sẽ giảm giá cho.”

“Tivi, tủ lạnh, máy may đều có. Tôi sẽ giao tận nơi cho mọi người.”

“Dịch vụ chắc chắn sẽ tốt.”

Không ai đánh người đang cười.

Sự nhiệt tình của tôi khiến họ có phần lúng túng.

Lúc tôi rời khỏi xưởng, Lục Thâm Dật gọi tôi lại:

“Chuyện Trần Hòa Sinh bị bắt, cả xưởng đều biết rồi. Gã đó không đáng tin đâu, thôi đừng cố chấp nữa.”

Giọng anh ta như đang tha thiết khuyên nhủ, cứ như mong tôi sẽ hồi tâm chuyển ý.

Tôi nhìn anh ta, lần đầu tiên trong đời dâng lên cảm giác ghê tởm.

“Trần Hòa Sinh không đáng tin, còn anh thì đáng tin chắc?”

Anh ta cau mày:

“Ly hôn với anh, em được lợi gì? Sao cứ phải cố chấp thế? Anh đã nói rồi, anh và Từ Tĩnh Doanh không như em nghĩ.”

Tôi bật cười lạnh:

“Vậy anh nói xem, em lấy anh thì được gì?”

“Em làm ở xưởng dệt năm năm, toàn bộ tiền lương đều đưa về nhà, đến mức mẹ em bị bệnh không có tiền chữa, đau đớn mà chết.”

“Anh là chồng em, nhưng tiền lương mỗi tháng lại đưa cho mẹ con người khác. Ngay cả người giúp việc trong nhà cũng không đến mức bị đối xử như thế!”

“Lục Thâm Dật, anh khiến em thấy ghê tởm rồi. Cứ dây dưa nữa, em chỉ càng khinh bỉ anh hơn thôi!”

Đã từ rất lâu rồi tôi không cãi nhau với anh ta.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nói ra những lời nặng nề như vậy.

Lục Thâm Dật đỏ cả mắt.

“Cho dù thằng đó phải vào tù, em vẫn muốn chờ nó sao?”

“Dù anh có tin hay không, thì giữa em và Trần Hòa Sinh chắc chắn còn sạch sẽ hơn quan hệ giữa anh và Từ Tĩnh Doanh. Nhưng cũng không quan trọng nữa, anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Nói chung, ly hôn đi! Nếu anh còn chút lương tâm, thì giải quyết dứt điểm đi, đừng giằng co giữa hai người phụ nữ nữa!”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi, để lại anh ta đứng bất động một mình.

8

Trong suốt một năm ấy, tôi đã rèn luyện được một thân thể khỏe mạnh.

Tủ lạnh, tivi, nói vác là vác.

Một hơi mang tủ lạnh leo lên tầng sáu cũng không thành vấn đề.

Mà trong suốt một năm qua, tôi đã bị mẻ hai cái răng, trật khớp tay ba lần, làm hỏng sáu cái tủ lạnh và tivi.

Nhưng may mắn là, tôi đã vượt qua được.

Còn có thêm tiền để thuê nhân viên.

Cửa hàng cũng mở rộng gấp đôi.

Năm ấy, chính sách thay đổi rất nhiều.

Đời sống người dân ngày càng cải thiện.

Nhu cầu mua sắm thiết bị điện tử gia dụng cũng ngày càng tăng.

Những đồng nghiệp cũ ở xưởng dệt, dù bị Từ Tĩnh Doanh kích động nên chẳng ưa gì tôi, nhưng cũng không cưỡng lại nổi hàng hóa bên tôi chất lượng mà giá lại rẻ, cuối cùng đều trở thành khách quen.

Trong số đó dĩ nhiên có cả Từ Tĩnh Doanh.

Mỗi lần đến đều chọn một món đồ điện lớn, còn đặc biệt căn dặn tôi phải tự mình giao hàng.

Để khách hài lòng, tôi đương nhiên phải chiều theo yêu cầu của cô ta.

Cô ta muốn thấy tôi mệt đến mức thở hổn hển, muốn để Lục Thâm Dật thấy tôi nhếch nhác tơi tả, như vậy mới nổi bật lên sự thanh tú, rạng rỡ của cô ta.

Trong hai năm, Từ Tĩnh Doanh dùng tiền của Lục Thâm Dật mua tủ lạnh, tivi, máy sưởi, chăn điện… Căn nhà trống huơ ngày trước giờ đã đầy đủ tiện nghi.

Bác Trần nói hai người đó lúc nào cũng kè kè bên nhau, chỉ còn thiếu bước đăng ký kết hôn.

“Không biết Lục Thâm Dật nghĩ cái gì nữa, cứ dây dưa mãi với cháu, nhìn mà tức chết.”

Trong hai năm ấy, tôi đã trả lại số tiền ban đầu Trần Hòa Sinh bỏ ra để giành được gian hàng.

Cổ tức hằng năm cũng chia đầy đủ.

Bác Trần đã coi tôi như người nhà, việc của tôi bác đều quan tâm sát sao.

“Không được, bác không thể để nó cứ dây dưa với cháu mãi thế này, phải nghĩ cách mới được.”

Bác Trần nghĩ tới nghĩ lui, đủ thứ chiêu âm thầm đều dùng hết mà cũng chẳng khiến Lục Thâm Dật chịu ly hôn.

Cuối cùng, bác nghe lời một chị hàng xóm, liên kết cả dãy nhà, rủ các cô các bác cùng xông tới nhà Từ Tĩnh Doanh làm loạn.

Chửi cô ta là “con hồ ly” còn nhẹ.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap