Lúc này hai người họ còn chưa biết bản thân sắp phải đối mặt với điều gì.

Người sống nửa đời trong nhà máy quốc doanh, làm sao hiểu được cái gọi là cạnh tranh.

Trung tâm thương mại có năm tầng, diện tích lên đến hàng nghìn mẫu, hơn vạn mặt hàng.

Sau khi phân khu, Lục Thâm Dật phụ trách mảng quần áo nam, Từ Tĩnh Doanh phụ trách mỹ phẩm nữ.

Cả hai đều là người từng được tâng bốc nửa đời.

Vì thế khi các nhân viên khác cúi đầu tiếp khách, bám riết từng cơ hội, thì họ lại đứng một bên châm chọc cười nhạo, tụ tập mấy đồng nghiệp cũ từ xưởng dệt nói xấu sau lưng người ta.

Một tháng trôi qua, nhóm Từ Tĩnh Doanh không bán được gì.

Bảng lương được phát ra, họ đều chết sững.

Quản lý kinh doanh vẫn rộng lượng, nói trong ba tháng nếu ai doanh số thấp nhất sẽ bị cho nghỉ.

Từ Tĩnh Doanh chẳng mấy bận tâm, vẫn sống theo kiểu của mình.

Ngược lại, Lục Thâm Dật bắt đầu thay đổi, chủ động bắt chuyện với khách, tự mình đi tiếp thị.

Ba tháng sau, Từ Tĩnh Doanh bị sa thải.

Cô ta làm loạn trước cửa văn phòng tôi, tôi bảo bảo vệ đuổi cô ta ra.

Lục Thâm Dật mấy lần đến tìm tôi, muốn nói đỡ cho Từ Tĩnh Doanh.

Nhưng mỗi khi thật sự đối mặt với tôi, anh ta lại chẳng biết mở miệng thế nào.

12

Lục Thâm Dật làm việc rất tốt ở trung tâm thương mại.

Ba năm cần cù chăm chỉ đã giúp anh ta trở thành quản lý kinh doanh tại tòa nhà.

Nhờ vậy, anh ta có thêm cơ hội tiếp xúc trực tiếp với tôi.

Dĩ nhiên, cơ hội đó cũng không nhiều.

Tôi rất hiếm khi quay về Bắc Thành,

mỗi tháng chỉ gọi điện cho anh ta khoảng hai lần để nắm tình hình buôn bán của tòa nhà.

Cuộc sống cứ thế yên bình và ổn định suốt hai năm.

Cho đến một ngày, Lục Thâm Dật đột nhiên xin nghỉ việc.

Tôi cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Về sau, vẫn là nghe từ miệng bác Trần mới biết rằng

Từ Tĩnh Doanh đã sa vào cờ bạc, còn vay nặng lãi.

Lục Thâm Dật không có tiền trả, bị chủ nợ tìm đến tận nhà và bị đâm chết.

Cũng thấy tiếc cho anh ta.

Rõ ràng cuộc sống ngày càng khấm khá hơn, vậy mà cuối cùng lại không có phúc hưởng.

Lục Thâm Dật, rốt cuộc là không có số.

Vài năm sau, tôi bắt gặp Từ Tĩnh Doanh ở Quảng Châu.

Cô ta ăn mặc hở hang, đứng bên đường lả lơi vẫy tay với mấy ông già.

Nhìn thấy cô ta cùng một ông chú bước vào tiệm cắt tóc sau lưng, tôi đại khái cũng đoán được hiện tại cô ta thê thảm tới mức nào rồi.

13

Sự nghiệp của tôi lúc này đã phát triển rực rỡ.

Rất hiếm có cơ hội quay lại Bắc Thành.

Thỉnh thoảng trở về cũng chỉ là ăn một bữa cơm với hai chị em bác Trần.

Bác Trần luôn thúc giục Trần Hòa Sinh tìm vợ.

Trần Hòa Sinh thì không thích chị gái mình nhắc tới chuyện đó, hai người còn cãi nhau mấy lần.

Thực ra trong lòng bác Trần rất rõ:

Trần Hòa Sinh chẳng buông được tôi.

Về sau, bác cũng lười thúc ép nữa, để mặc anh ấy.

Tôi cũng vài lần khuyên Trần Hòa Sinh nên tìm một người phù hợp.

Anh lại quay sang chất vấn tôi:

“Chính em còn chẳng tìm ai, còn bắt tôi đi tìm? Hôn nhân là mồ chôn đấy, em nỡ lòng nào đẩy tôi vào mồ?”

Tôi nghẹn lời, từ đó cũng không nhắc đến nữa.

Cho đến lần sau, lúc tôi chuẩn bị quay lại Quảng Châu,

Trần Hòa Sinh xách hành lý lên xe tôi luôn.

Tôi hỏi anh làm gì.

Anh nói: “Thì làm việc chứ còn gì! Sao, Quảng Châu là nhà em, tôi không được đến à?”

Tôi: “…”

Anh bĩu môi:

“Em yên tâm, tôi để ý một khu đất, muốn đầu tư bất động sản, chứ không phải vì em đâu đấy!”

Tôi: “Tôi có nói gì đâu?”

Anh hừ nhẹ, lẩm bẩm:

“Dính lấy em đấy, tức chết em luôn! Sau này em đi đâu tôi đi đó! Tôi phải làm tiểu đệ của em!”

Tôi: “…”

[Hết]

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap