Về sau, tôi cũng không nhắn nữa.

Cũng không còn trông mong hắn khi nào về nhà.

Hắn chống trán, khẽ bật cười.

“Hai năm rồi, Chúc Thi Thiên, em thật tàn nhẫn.”

“Không một tin nhắn, không một lời.

Trò chơi này, đến khi nào em mới chịu kết thúc đây?”

Hắn bực bội tắt màn hình điện thoại, ngửa đầu thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong đôi mắt mờ tối kia, chỉ là khoảng không chết lặng.

Đột nhiên, chuông điện thoại phá vỡ màn đêm.

Hắn nhìn tên người gọi hiển thị, ngập ngừng một lát rồi cũng bấm nghe.

“Ngài Chu, vợ ngài đã mất tích đủ hai năm rồi, xin nhắc nhở lần cuối, ngài có thể đến đồn cảnh sát làm thủ tục chứng tử.”

Sắc mặt Chu Tự lập tức căng cứng, đôi mắt tối thẳm dậy sóng, khí lạnh bao phủ cả người.

“Vợ tôi chưa chết.”

“Các người không ai tìm thấy thi thể cô ấy, dựa vào đâu nói cô ấy chết rồi.

Trò này, tôi không bao giờ tin!”

Tay hắn siết chặt điện thoại, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.

“Lần sau còn ai gọi đến bảo tôi đi làm chứng tử, tôi sẽ làm chứng tử cho chính người đó!”

Hắn tức giận cúp máy, ném mạnh điện thoại xuống sàn.

Cú đấm giáng lên bàn trà, phát ra tiếng kính vỡ giòn tan.

Đầu cúi thấp, giọng khàn đặc.

“Thi Thiên, em còn muốn trừng phạt anh đến bao giờ…

mới chịu quay về?”

Tôi lặng lẽ nhìn hắn diễn trò, chỉ cảm thấy buồn cười.

Muốn tôi quay lại để làm gì?

Lại tiếp tục nhìn hắn và Bạch Yên ôm ấp không biết xấu hổ?

Lại tiếp tục để bóng tối nuốt chửng tôi từng chút một?

Rất lâu sau.

Tôi bước ra khỏi phòng ngủ.

Lạnh lùng lên tiếng:

“Cần gì phải tự lừa mình dối người như vậy nữa, Chu Tự.”

15

Nghe thấy tiếng tôi, thân hình Chu Tự run lên rõ rệt.

Hắn từ từ quay đầu lại, thấy tôi, liền chết lặng tại chỗ.

Cứ thế nhìn tôi rất lâu.

Ánh mắt hắn dần trở nên sáng rực.

Hắn rón rén bước tới, như sợ đánh thức giấc mộng, cẩn trọng giơ tay ra, từng chút một chạm vào tôi, rồi cuối cùng ôm chặt lấy.

Hắn vùi mặt vào cổ tôi, thở hổn hển, giọng khàn đục:

“Thi Thiên, em thật sự làm anh sợ chết khiếp.”

“Mọi người đều nói em đã chết, nhưng anh không tin, thật sự không tin.”

“Em nhìn xem, cuối cùng anh cũng đợi được em quay về…”

Tôi lạnh lùng đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn mà không mang theo chút cảm xúc nào.

“Chu Tự, tôi thật sự đã chết rồi.”

“Anh quên rồi sao? Hai năm trước, chính ngay trước mặt anh, tôi đã nhảy xuống từ tầng mười chín.”

“Với tất cả những lời chúc phúc dành cho anh và Bạch Yên, tôi đã rơi xuống, dưới ánh mắt của anh.”

Hàng mi dài của hắn run rẩy, như thể đột nhiên nhận ra, hai năm trước, tôi thực sự đã chết.

Một giây trước còn nói chuyện với hắn dịu dàng, một giây sau đã ngửa người lao mình khỏi tầng mười chín.

Không do dự, không níu kéo, chỉ đơn giản là biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của hắn.

Khuôn mặt Chu Tự bỗng trắng bệch như tờ giấy, hai tay run rẩy không ngừng, nắm lấy vai tôi.

“Không… không thể nào.”

“Thi Thiên, em rõ ràng đang đứng ở đây mà, rõ ràng đã quay lại rồi!”

“Em đi rồi, anh đã phá bỏ cái thai của Bạch Yên, cắt đứt liên lạc với cô ta, không gặp lại nữa.

Thi Thiên, chúng ta bắt đầu lại được không?”

Tôi lắc đầu, điềm tĩnh nhìn hắn.

Bước đến bên cửa sổ nơi tôi từng nhảy xuống, đẩy cửa ra, cảm nhận ngọn gió lạnh lẽo đêm đông giống hệt hai năm trước.

“Chu Tự, anh còn nhớ chúng ta gặp nhau thế nào không?”

Tám năm trước, tôi bị hệ thống đưa đến thế giới này.

Bỗng nhiên xuất hiện trước mặt một Chu Tự sa cơ lỡ vận.

Khi đó, hắn vừa mất mẹ, lại bị chủ nợ đánh cho một trận, đứng trên sân thượng, một chân đã bước ra ngoài rìa.

Chính tôi, từ trên trời rơi xuống, đè hắn xuống đất.

Tôi chống tay, đè lên người hắn, nhìn chàng trai có đôi mắt tuyệt vọng, bật cười và nói:

“Cậu tuyệt đối đừng nhảy!

Tôi có cách giúp cậu.”

Ánh mắt hắn khi ấy mới le lói chút ánh sáng, có lại sự sống.

Khi đó hắn tuyệt vọng đến mức không nhận ra tôi từ đâu tới.

Giờ nghĩ lại, nét mặt hắn dần hiện lên sự kinh ngạc và nghi hoặc.

“Chu Tự, tôi vốn không phải người của thế giới các anh.

Tôi đến bên anh là để hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi.

Lẽ ra sau khi kết thúc nhiệm vụ, tôi sẽ rời đi, trở lại thế giới của mình.”

“Nhưng năm đó, vì yêu anh… tôi đã ở lại, lấy anh làm chồng.”

16

Tôi khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm lấp lánh sao, trong vắt như đêm tân hôn năm nào.

Hôm ấy, Chu Tự ôm lấy tôi, nói lời thề thốt:

“Thi Thiên, mạng của anh là do em cứu, số phận của anh cũng là do em thay đổi.

Về sau, nếu anh phụ em, ra đường sẽ bị xe đâm chết.

Thi Thiên, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc.”

Tôi đã tin.

Tin đến mức đem hết thảy trái tim, linh hồn và cả cuộc đời mình giao cho người đàn ông ấy.

Sau đó, hắn dần làm tập đoàn Chu thị lớn mạnh, cũng thực hiện lời hứa, biến tôi thành một người vợ danh giá được ngưỡng mộ, bà Chu.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap