Không còn ai hét vào mặt tôi, giằng co, rồi bắt tôi soi gương xem mình đã thảm hại ra sao.
Những ngày tháng ấy, tôi đã tự chữa lành cho chính mình.
Từng chút từng chút một, tôi quay về làm Chúc Thi Thiên xinh đẹp và rạng rỡ ngày nào.
Mọi thứ trong thực tại đều thật tốt đẹp.
Thế giới không có Chu Tự, mỗi ngày đều là một ngày nắng.
14
Hai năm sau, tôi gần như đã quên mất tất cả những ký ức năm xưa.
Cho đến hôm nay, sau khi uống rượu và trò chuyện cùng mấy cô bạn thân, tôi lảo đảo trở về nhà, mơ màng nằm xuống giường.
Hệ thống lại một lần nữa tìm đến.
Khi nghe thấy giọng nó vang lên, tôi còn tưởng mình say quá, nghe nhầm.
Cho đến khi luồng ánh sáng trắng ấy xuất hiện ngay trước mắt.
“Người dùng, thật xin lỗi vì đã làm phiền cô.
Nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác. Do tôi tự ý mở quyền đặc biệt đưa cô về nhà, nam chính Chu Tự vẫn không tìm thấy thi thể của cô nên đến giờ vẫn không thể chấp nhận sự thật.
Khi nỗi ám ảnh trong lòng hắn ngày càng sâu, thế giới mà hắn đang sống cũng bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Một khi dị giới sụp đổ, hệ thống như tôi sẽ bị trừng phạt bằng cách bị niêm phong và xóa sổ vĩnh viễn.
Xin cô hãy giúp tôi, quay lại một lần nữa, hoàn toàn chấm dứt chấp niệm trong lòng hắn.”
“Lần quay lại này, cô không cần thực hiện nhiệm vụ gì, cũng không phải ở lại mãi mãi.
Cô chỉ có đúng năm tiếng.
Năm tiếng trôi qua, bất kể kết quả ra sao, tôi sẽ đưa cô trở về.”
Hệ thống còn cho tôi xem một số đoạn trong cuộc sống hai năm qua của Chu Tự.
Hai năm nay, hắn vẫn đi làm như bình thường, xử lý mọi việc ở công ty.
Nhưng tính cách lại ngày càng thất thường, nhân viên mỗi ngày đều sống trong lo sợ, chỉ sợ mình làm sai điều gì.
Cái bình hoa trong văn phòng hắn đã bị thay đi thay lại không dưới mấy chục lần.
Thỉnh thoảng có đối tác nhắc đến cái chết của tôi, thậm chí còn nhân cơ hội tặng gái cho hắn.
Lúc đó, hắn sẽ dùng ánh mắt lạnh lẽo tột độ nhìn chằm chằm người ta, từng chữ từng chữ nói:
“Cô ấy chưa chết.”
Dọa đến mức những người kia hoảng sợ bỏ chạy.
Sau đó hắn còn hỏi trợ lý:
“Hôm nay cô ấy có nhắn gì cho tôi không?”
Tôi lặng im.
Không phải tôi cảm động, mà là lòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Nhưng khi nghe hệ thống khẩn cầu, tôi lại nghĩ đến quãng thời gian tám năm nó đã ở bên tôi, một mình, cùng tôi vượt qua biết bao nhiệm vụ ở dị giới.
Đến cuối cùng, khi đang ngủ đông, chỉ vì nghe thấy tôi gọi, nó không ngại phá vỡ quy tắc, dùng quyền đặc biệt đưa tôi về nhà.
Không phải bạn, nhưng còn hơn cả bạn.
Sau khi suy nghĩ, tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Năm đó, tôi và Chu Tự chia tay quá vội vàng.
Khi ấy yêu hận đan xen, ngay cả lời từ biệt cũng đầy oán giận, tôi không ngần ngại chọn cách bi thảm nhất để chết ngay trước mặt hắn.
Đến giờ hắn vẫn chưa thể buông bỏ.
Vậy thì lần này, để tôi tận tay dập tắt chấp niệm cuối cùng của hắn.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại thế giới ấy, căn nhà từng là tổ ấm của tôi và Chu Tự.
Trời đã về tối, trong nhà không bật đèn, yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau hai năm, tôi gần như đã quên mất mọi thứ nơi này.
Nhưng từng ngóc ngách trong căn nhà lại nhắc tôi rõ ràng rằng:
Tôi từng sống ở đây suốt tám năm trời.
Bố trí trong nhà chưa từng thay đổi, vẫn giữ nguyên trạng như ngày tôi rời đi.
Ngay cả bức ảnh cưới tôi từng dùng nhẫn kim cương cào nát, giờ cũng đã được Chu Tự sửa lại, treo trở lại trên tường phòng khách.
Chỉ là nửa bên ảnh có tôi đã bị làm mờ, trở thành khoảng trống.
Tôi bước vào phòng ngủ, chiếc gối của tôi vẫn nằm cạnh gối của hắn, như thể tôi chưa từng rời khỏi.
Cuốn sách tôi từng thích nhất, vẫn đặt yên bên mép giường.
Tôi cầm lên, lật ra.
Từng trang giấy ố vàng, mép hơi cong, cho thấy nó đã được lật đi lật lại rất nhiều lần.
Hệ thống từng nói với tôi, sau khi tôi rời đi, mỗi đêm hắn không ngủ được đều phải dựa vào cuốn sách này mới có thể thiếp đi.
Bởi vì khi tôi biến mất, mọi thứ thuộc về tôi cũng đều biến mất theo, bao gồm cả quần áo, ảnh chụp, vật dụng cá nhân.
Chỉ duy nhất cuốn sách này là do hắn tự tay mua, những ghi chú và vết bút là bằng chứng duy nhất cho sự tồn tại của tôi.
Đang ngẩn người, tôi nghe thấy tiếng mở cửa từ hành lang.
Chu Tự đã về.
Hai năm không gặp, đường nét gương mặt hắn càng trở nên sắc lạnh, khí chất trầm nặng như trời đông.
Hắn thay giày, vào nhà, không bật đèn, cũng không phát hiện ra tôi đang ở trong phòng ngủ.
Dưới ánh sáng mờ mịt, hắn ngồi xuống sofa, thành thạo châm một điếu thuốc.
Tàn thuốc lập lòe trong bóng tối, lúc sáng lúc mờ theo làn gió.
Hút xong điếu thuốc, hắn cầm lấy điện thoại, nhíu mày đọc tin nhắn trong ngày.
Ngày trước, khi còn mải mê ăn chơi bên ngoài, hắn từng thấy phiền khi tôi nhắn tin.
Đọc xong thì để đấy, không thèm trả lời.