CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/tro-ve-mot-lan-cuoi/chuong-1-tro-ve-mot-lan-cuoi/

Thi Thiên, cô gái của hắn, thật sự đã nhảy xuống từ nơi này.

Toàn thân hắn bỗng lạnh toát, từng luồng giá buốt từ bàn chân tràn lên, xuyên thẳng vào tim.

Hắn không thể chịu đựng nổi thêm một giây nào nữa trong phòng khách, vội vã chạy lên phòng ngủ như trốn chạy.

Trên giường, hắn mơ hồ nằm xuống, đầu óc chỉ toàn hiện lại cảnh Chúc Thi Thiên cười dịu dàng rồi ngửa người rơi xuống trước mắt hắn.

Đầu hắn bỗng dưng đau dữ dội.

Hắn phải đấm mạnh vào thái dương để giảm bớt cơn đau đột ngột đó.

Căn bệnh đau nửa đầu này, hắn mắc phải từ vài năm trước.

Khi ấy hắn còn gánh khoản nợ kếch xù, mỗi ngày phải làm nhiều công việc cùng lúc, cơ thể kiệt quệ.

Nhưng mỗi lần tan làm về đến nhà, chỉ cần thấy được người mà hắn mong mỏi nhất, hắn lại chẳng thấy mệt mỏi gì.

Thật ra, lúc đó họ sống trong tầng hầm nhỏ bé, tồi tàn.

Mùa đông thì gió lùa, nước rỉ.

Mùa hè thì chuột gián đầy nhà, chẳng khác gì ổ chuột.

Nhưng Chúc Thi Thiên chưa từng oán trách một lời.

Cô sắp xếp căn phòng nhỏ ấy ấm áp như tổ chim.

Họ nằm trên chiếc giường gỗ cứng, hắn gối đầu lên đùi cô, để cô xoa bóp thái dương.

Một lần, khi cô như thường lệ đang xoa thái dương cho hắn, hắn chợt nhìn thấy bàn tay cô.

Bàn tay từng mịn màng trắng trẻo, giờ đã nổi đầy những mụn nước đỏ, thậm chí còn có vài vết loét, đó là bệnh cước do lạnh.

Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy như có thứ gì đâm sâu vào tim, đau đến khó thở.

Hắn vẫn nhớ rất rõ, tối hôm đó, hắn nắm chặt đôi tay ấy, từng chữ từng lời thề hứa:

“Thi Thiên, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn, nhất định.”

Sau này, hắn đã làm được.

Hắn vực dậy lại tập đoàn họ Chu, đưa cô từ tầng hầm đến chung cư, rồi nhà cao tầng, cuối cùng là biệt thự.

Nhưng cũng chính hắn, lại lạc lối trong sự xa hoa, trong cám dỗ của sắc đẹp.

Dù khi ấy, Chúc Thi Thiên đã phát hiện hắn ngoại tình, bao nuôi người mẫu, cãi nhau, mắng mỏ hắn đến trời long đất lở.

Hắn vẫn không thấy mình sai.

Hắn chỉ là chơi bời.

Suốt thời gian dài cố gắng vươn lên, hắn đã bị đè nén đến mức phát điên, giờ chỉ muốn tận hưởng mọi cảm giác mới mẻ.

Bạn bè doanh nhân xung quanh đều như vậy, đàn ông ra ngoài bao nuôi một cô “chim nhỏ”, xả stress.

Chuyện đó, không phải rất bình thường sao?

Chưa từng nghe có người vợ nào vì thế mà đòi ly hôn, thậm chí còn tự sát.

Hắn không hiểu nổi.

Chỉ cần cô chịu nhẫn nhịn, cô mãi mãi sẽ là bà Chu của hắn, mãi mãi.

Vì sao mọi chuyện lại đến nông nỗi “sống chết không rõ” như hôm nay…

Chu Tự đã quên mất, năm đó hắn liều mạng kiếm tiền, cố gắng leo ra khỏi vũng bùn, chỉ để được ở bên Thi Thiên, yêu thương cô suốt đời, đầu bạc răng long.

12

Khi tôi mở mắt lần nữa, đã nằm trên chiếc giường quen thuộc.

Đầu vẫn còn hơi đau âm ỉ.

Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi lất phất, giống hệt khi tôi nhảy xuống từ tầng mười chín.

Tim tôi chợt thắt lại, vội vàng bật dậy mở cửa sổ.

Trước mắt là con phố cũ đầy khói bụi và hàng quán, người qua lại mua đồ ăn đông đúc.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh, điện thoại vang lên một tiếng “ting”.

【Tài khoản của bạn vừa nhận được 80.000.000 RMB.】

Tám mươi triệu nhân dân tệ, Tôi siết chặt điện thoại, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Thì ra tất cả những gì đã trải qua đều không phải là mơ.

Mà là sự thật.

Tám năm trước, khi đang đi làm, tôi bị rơi từ nơi cao xuống, chấn thương cột sống, liệt nửa người, chỉ có thể nằm bất động.

Đêm đó, hệ thống lần đầu xuất hiện.

Nó nói nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi, sẽ ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh.

Tôi đồng ý.

Và bắt đầu tám năm gắn bó với Chu Tự.

Giờ đây, tôi đã trở về thế giới của chính mình.

Không chỉ lấy lại thân thể lành lặn, mà còn nhận được khối tài sản kếch xù.

Ở thế giới này, sẽ không còn những cuộc cãi vã triền miên, không còn những đêm khóc một mình ướt đẫm gối.

Càng không còn cuộc hôn nhân nghẹt thở khiến tôi như sắp chết đuối từng phút giây.

Tôi hít một hơi thật sâu, vành mắt bất giác ươn ướt.

Cảm giác tự do.

Thật tuyệt vời.

13

Cuộc sống của tôi trong thế giới này không thay đổi quá nhiều.

Điều khác biệt duy nhất, là thẻ ngân hàng giờ có số tiền đủ để tôi sống cả đời không cần lo nghĩ, tôi đã hoàn toàn tự do tài chính.

Ngoài giờ làm việc, tôi thích đi du lịch một mình.

Có khi là Giang Nam mưa phùn, có khi là Tây Bắc sương mù cuồn cuộn.

Mỗi khung cảnh đều khiến tôi say mê.

Tôi còn mua một căn tứ hợp viện kiểu cổ bên hồ.

Ngay trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ là mặt hồ lấp lánh ánh nước.

Những ngày không đi du lịch, tôi cuộn mình trên ghế treo trong phòng ngủ, đón nắng, đọc sách.

Con mèo nhỏ dưới chân thỉnh thoảng lại nhảy lên lòng tôi, kêu rù rù.

Không còn ai trở về nhà với gương mặt lạnh lùng.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap