Tôi không cần cùng hắn chịu khổ nữa, chỉ cần ở nhà chờ đợi, chờ hắn về nhà là đủ.

Nhưng rồi, giữa chúng tôi càng ngày càng ít nói, hắn bắt đầu qua đêm ở ngoài.

Cuối cùng, thứ tôi chờ được không phải là hạnh phúc, mà là tin tức trên trang nhất, Chu Tự bao nuôi người mẫu Bạch Yên.

Từ giây phút đó, giữa tôi và hắn bắt đầu nứt vỡ.

Trong những trận cãi vã liên miên, vết nứt ấy càng lúc càng rộng, cho đến khi trở thành một khe sâu không thể vượt qua, tôi ở bên này, hắn ở bên kia.

Từ đó không còn gặp lại.

Ký ức ùa về, gương mặt Chu Tự hiện rõ nỗi đau.

“Thi Thiên, anh xin lỗi.”

“Lúc đó em luôn ở bên anh, bất kể anh trở thành thế nào, em cũng không rời đi.

Anh quá tự mãn, quá tự tin…

nên mới sinh lòng ham muốn tìm kiếm cảm giác mới lạ bên ngoài.”

“Lúc ấy, anh gần như có tất cả, muốn gì được nấy.

Anh bắt đầu không cam lòng sống cuộc sống yên bình.

Anh muốn thử tất cả những thứ mà mình chưa từng có.

Bao gồm cả phụ nữ…”

Hắn cúi đầu, hai tay siết chặt.

“Anh chưa từng nghĩ rằng em sẽ rời bỏ anh.

Anh từng nghĩ, sau tám năm bên nhau, em trong cuộc đời anh chỉ là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Nhưng không ngờ, từ cái đêm em nhảy lầu trước mắt anh…

anh chưa từng ngủ được một giấc trọn vẹn.”

Hắn run rẩy ngẩng đầu, đưa tay ra định nắm lấy tay tôi:

“Thi Thiên, là anh sai, anh thật sự sai rồi.”

Tôi lạnh lùng hất tay hắn ra:

“Chu Tự.

Hai năm trước, khi anh ấn tôi trước gương, nói tôi già, không còn chút bóng dáng của ngày xưa.

Anh chẳng hề do dự, càng không có chút thương xót.”

Tôi cả đời này không thể quên được, gương mặt hắn đầy sung sướng, rạng rỡ khi ôm Bạch Yên âu yếm tình tứ.

Càng không thể quên, khi tôi và hắn cãi nhau, vẻ mặt hắn đầy ghê tởm và lạnh lùng, khiến tôi trông như một kẻ điên.

Người yêu, giống như trồng hoa.

Hắn đã tưới cho tôi bằng loại độc dược mang tên phản bội và ngoại tình, từng chút từng chút khiến tôi khô héo.

Đôi mắt Chu Tự đỏ hoe, như sắp nhỏ máu.

“Không, không phải như vậy.

Lúc đó chỉ là anh giận quá mất khôn.

Anh… không biết…

Thi Thiên, anh từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình em.”

“Chu Tự, anh luôn miệng nói chưa từng động lòng với Bạch Yên.

Thật vậy sao?

Anh cho cô ta tiền, cho thời gian, còn dành cả sự ưu ái.

Nếu không phải yêu, thì là gì?”

“Anh nói yêu tôi, vậy thứ tình yêu đó là gì?

Lạnh nhạt, cãi vã, hay là những lời châm chọc qua lại?”

“Nếu đó là yêu, thì thứ tình yêu ấy, tôi một chút cũng không cần.”

Hắn luôn miệng nói chỉ là chơi đùa với Bạch Yên.

Nhưng hắn sẵn sàng đưa cô ta đi châu Âu mua sắm, mua nữ trang, mua hàng hiệu không chớp mắt.

Cũng dành thời gian cho cô ta, tự mình đưa đi khám bệnh, ở bên khi cô ta sợ sấm chớp.

Thậm chí còn đứng về phía cô ta mỗi lần tôi và cô ta tranh chấp.

Trong suốt những năm đó, biết bao lần “không kiềm chế nổi”.

Làm sao mà chưa từng rung động?

Nói đến đây, Chu Tự đã quỳ sụp xuống đất, khóc không thành tiếng.

Tôi liếc nhìn thời gian, chỉ còn chưa đầy một phút nữa, năm tiếng đồng hồ sắp kết thúc.

Chu Tự cũng nhận ra điều gì đó, biết tôi sắp rời đi lần nữa.

Hắn nhìn thấy tôi lại đứng bên cửa sổ, vội vã run rẩy đưa tay về phía tôi:

“Thi Thiên, đừng rời đi, đừng bỏ anh lại!”

Bên tai, hệ thống đã bắt đầu đếm ngược.

“Chu Tự, tôi quay lại năm tiếng cuối cùng này, chỉ vì chúng ta từng yêu nhau năm năm.”

“Chúng ta từng yêu, nhưng giờ thì không còn nữa.”

Dường như có sắp đặt, Chu Tự đã dùng năm năm thanh xuân của tôi để đổi lấy năm tiếng cuối cùng này.

Nhưng cũng chỉ là năm tiếng.

Chẳng còn tình yêu dư dả nào để tiếp tục đi thêm một bước.

Cánh cổng thời không mở ra lần nữa.

Tôi nhìn Chu Tự lần cuối.

Nước mắt hắn rơi tí tách trên tay tôi, bỏng rát.

Giống như tám năm trước, khi hắn đau lòng vì tôi, những giọt nước mắt ấy cũng bỏng rát như vậy.

“Chu Tự, tạm biệt.

Tạm biệt, là mãi mãi không gặp lại.”

“Thi Thiên, đừng mà!”

Nói xong câu ấy, tôi lại một lần nữa biến mất ngay trước mắt Chu Tự.

Chỉ để lại hắn quỳ một mình trong căn nhà rộng lớn, khóc không ra tiếng.

17

Sau khi Chúc Thi Thiên rời đi, Chu Tự nằm bệt trên sàn nơi cô vừa biến mất, ngửa mặt nhìn trần nhà, bất động.

Hai năm trước, Chúc Thi Thiên đột nhiên nhảy xuống trước mặt hắn rồi biến mất.

Khi ấy, hắn còn có thể tự lừa mình dối người rằng: chỉ cần không tìm thấy xác, cô ấy chưa chết.

Nhưng giờ thì hắn biết, Chúc Thi Thiên sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Ở thế giới này, hắn vĩnh viễn không thể chờ được cô ấy nữa rồi.

Hắn và Chúc Thi Thiên đã cùng nhau trải qua tám năm dài đằng đẵng.

Khoảng thời gian quý giá nhất đời hắn, đều là ở bên cô.

Chính sự xuất hiện của cô khiến hắn lại một lần nữa tin vào tình yêu, dạy hắn cách yêu trở lại từ những điều nhỏ nhặt.

Kế hoạch cả đời của hắn, là kết hôn với Chúc Thi Thiên, rồi sinh một đứa con, mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Hắn đã hoàn thành được điều đầu tiên, cưới cô.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap