Ta giật dây cương trong tay chàng, kéo ngựa dừng lại
rồi lật người xuống ngựa.
“Xuống!”
Chàng vẫn ngồi vững trên yên.
Lúc này ta mới nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của chàng:
da dẻ sạm nắng, thân hình gầy gò, y phục tả tơi, dung mạo tiều tụy.
Thế mà trên mặt chàng vẫn nở nụ cười cợt nhả:
“Sao còn không chạy, Thanh Nương?
Nàng muốn cùng ta bị bắt lại làm nô sao?”
“Một mình ta không bảo vệ được nàng đâu…”
Lời nói như gió thổi mây bay
nhưng chàng vẫn không chịu xuống ngựa.
Ta mất kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng dám mạnh tay kéo.
“Giang Vân Chu, ta nói lại lần nữa, xuống ngựa!”
“Tặc…”
“Khó chiều thật.”
Chàng cố làm ra vẻ thản nhiên
nhưng vừa chạm chân xuống đất đã loạng choạng suýt ngã.
“Chỉ là sơ suất!
Ta vừa mới kéo nàng lên ngựa không phải vẫn mạnh khỏe đấy sao?”
Ta chẳng để ý lời chàng nữa, lạnh giọng:
“Đi vài bước thử xem.”
Nghe thế, chàng đứng yên, không nhúc nhích.
“Giang Vân Chu, lại đây.”
Nụ cười ngụy trang trên mặt chàng cuối cùng cũng vỡ vụn
lộ ra một tia mờ mịt và bất lực.
Ta chưa bao giờ thấy chàng như vậy.
Chàng không bước tới
ta tự bước đến, ôm chặt lấy chàng, vùi mặt vào lồng ngực gầy guộc ấy.
“Giang Vân Chu, chàng sợ gì chứ?”
“Chàng ra sao cũng được…
Chỉ cần còn sống…
Chỉ cần chàng sống, là có thể cứu ta.”
23
Chân của Giang Vân Chu đã gãy.
Là lúc trên chiến trường bị quân mình đâm sau lưng, ngã ngựa
rồi gãy chân.
“Ta vẫn tưởng hắn chỉ e dè binh quyền của phụ thân ta
Không ngờ lại thà cấu kết với địch, cũng muốn giết ta cho bằng được!”
Giang Vân Chu cười lạnh:
“Ta còn đem nàng gửi gắm hắn trước khi rời đi…
Hắn khi ấy… hẳn là đã nghĩ cách giết ta rồi.”
“Trước kia ta nghĩ phụ thân ta là bị gian thần hãm hại
Giờ ngẫm lại
chắc gì không có công của phụ tử nhà hắn.”
Ta siết chặt tay chàng.
“Triệu Dần, bên trong thì bất tài trị quốc, bên ngoài không biết phòng thủ.
Hại trung thần, phá thành lũy
không đáng làm minh quân.”
Chàng nhìn ta:
“Nàng muốn nói gì?”
Ta lấy ra thư cha để lại, đưa chàng.
“Ca ca đã ở phương Nam chiêu binh mãi mã.”
“Tiểu Hầu gia…
Chàng có nguyện ý vì bách tính, vì chính bản thân mình, lật đổ triều đình này không?”
Đêm ấy, chàng không nói gì.
Ta cũng không ép.
Dưới vẻ ngoài bất cần của Giang Vân Chu
là một trái tim phân minh chính, tà, không thể bị cưỡng bức.
Ta bắt đầu chuẩn bị chữa chân cho chàng.
Chân gãy đã lâu, lại không được trị liệu đúng lúc
nếu kéo dài, hậu họa vô cùng.
Biên ải thuốc men thiếu thốn
nhưng may mà nơi đây có quân y giỏi trị ngoại thương.
Chúng ta trở về doanh trại cũ của lão Hầu gia.
Nơi ấy còn nhiều lão tướng, đều là người từng nhìn Giang Vân Chu lớn lên.
Ngày xưa nghe tin chàng chết
ai nấy hận không thể xông vào Tây Thục báo thù.
Nhưng bị triều đình nhân danh hòa đàm mà cưỡng chế ngăn cản.
Giờ gặp lại
một đám nam nhi cứng cỏi cũng ôm nhau khóc như trẻ con.
Ta vội vàng la lên:
“Quân y đâu? Quân y đâu rồi?!”
Một lão đầu râu bạc trắng đẩy mọi người ra, chạy vào:
“Tránh ra hết!”
Vừa vào, miệng vừa càu nhàu:
“Ta đã nói phải theo các ngươi từ đầu
Các ngươi lại chê ta vướng chân!
Giờ thì sao?
Vẫn phải quay lại tìm lão tử ra tay!”
Không đợi ai nói, lão đặt tay lên cổ tay Giang Vân Chu bắt mạch.
Mọi người nín thở nhìn, có người hỏi:
“Sao rồi?”
Lão quân y trợn mắt:
“Nhìn cái gì mà nhìn!
Ra hết ngoài cho ta!”
Tướng sĩ hiểu rõ tính ông, lập tức lui hết.
“Cởi quần ra!”
Giang Vân Chu hoảng hốt nhìn ông rồi quay sang ta.
Ta hiểu ý, ra khỏi trướng.
Chưa đầy nửa khắc, có tiếng bước chân vang lên.
“Thế nào rồi?”
“Xương gãy lệch, muốn lành
phải bẻ lại xương để nối.”
Ta chưa kịp mở miệng
trong trướng liền vang lên tiếng nói trầm ổn của Giang Vân Chu:
“Vậy thì, bẻ đi.”
24
Để thuận lợi cho việc phục hồi sau này
lão quân y nói không thể dùng Mã Phỉ Tán.
Ta ngồi bên, nắm chặt tay Giang Vân Chu.
Thế mà người bị thương lại còn trấn an ta:
“Tiểu gia là ai chứ
chỉ chút gãy xương, có chi đáng sợ?”
Miệng thì mạnh mồm, nhưng cơn đau từ đoạn cốt nối lại
vẫn khiến chàng mồ hôi túa ra như mưa
cắn răng gượng gạo:
“Không đau…”
Ta cũng cố nở nụ cười:
“Nếu chàng mà kêu rên, ta nhất định sẽ chê cười chàng cả đời đấy.”
Giang Vân Chu quyết không bật ra một tiếng
nhưng cuối cùng vẫn đau đến mức hôn mê.
Lão quân y lắc đầu:
“Thân thể nó đã suy kiệt quá mức
đêm nay là thời khắc then chốt.”
Ta ngồi đó, canh suốt cả đêm.
Rồi chàng bắt đầu nói mớ trong mộng:
“Ta… phải làm sao đây?”
“Phụ thân giữ cả đời
ta chỉ giữ một nửa…
Nhưng họ giết ông rồi, còn muốn giết ta…”
“Cha à… tất cả điều này…
có đáng không?”
Khóe mắt chàng rơi một giọt lệ
không rõ vì đau hay vì nhớ.
Ta nhớ lại năm xưa.
Lão Hầu gia cả đời chinh chiến, ít khi vào kinh.
Ta cũng chỉ gặp ông vài lần ngắn ngủi.
Có năm, Kinh thành mở hội đánh mã cầu.
Các công tử tiểu thư quyền quý đều đến
nhiều người còn có cả cha mẹ đi cùng.
Chỉ có Giang Vân Chu lẻ loi một mình.
Chàng từ nhỏ ngang ngược, con nhà danh tướng
người ngoài vì nể thân thế nên ngoài mặt kính trọng
nhưng trong sân cầu, mấy thiếu gia vây đánh một mình chàng.
Chàng không phục, cố xông phá nhiều lần nhưng vẫn bị chặn lại.
Khi ấy, bên ngoài chợt có tiếng xôn xao
lão Hầu gia đến.
Vừa hồi kinh phục mệnh, nghe tin có hội mã cầu
ra khỏi cung liền trực tiếp đến trường.
Thấy cha đứng cạnh sân
nửa trận sau, Giang Vân Chu như được trời giúp
một mình giành lấy thắng lợi.
Lúc rời sân, lao vào lòng phụ thân
cười lớn:
“Không hổ là nhi tử Giang gia!”
Nhưng câu tiếp theo lại lạnh lùng:
“Có vẻ như ta không ở kinh
các vị đều đã quên Giang Chư Hoài ta là ai rồi.”
Ánh mắt ông quét qua cả trường
quan viên toàn trường đều im như thóc.
Đại Hạ tôn văn khinh võ.
Đám văn thần trong kinh sớm đã quên ai mới là người giữ yên cõi bờ.
Khi đó, ta vô cùng ngưỡng mộ Giang Vân Chu.
Chàng có phụ thân bảo hộ
còn ta, phụ thân chỉ biết nghiêm khắc giáo huấn ta không biết nữ lễ.
Sau này, phụ thân ta không quản dèm pha mà gả ta cho Giang gia.
Không ai biết
kể từ khi ấy, ta đã muốn gả cho Giang Vân Chu rồi.
Chỉ để sống thử một đời, xem thử nơi ấy
cha mẹ có mắng cũng không đánh
thua trận mới bị la mắng, là cuộc sống thế nào.
Ba ngày liền, ta ngồi cạnh giường chàng mà nghĩ mãi.
Nghĩ về Kinh thành, nghĩ sau này chàng còn có thể chơi mã cầu, đá túc cầu không…
Ba ngày sau, chàng tỉnh
nhưng cũng chính lúc đó, Kinh thành truyền đến chiếu thư.
Triệu hồi hồi kinh.
Các tướng giận dữ
quát mắng không ngớt:
“Nếu biết ai truyền tin
nhất định sẽ ném hắn vào sa mạc!”
Nội gián chưa rõ
Giang Vân Chu đã tỉnh.
Chàng cố đứng dậy, ta muốn đỡ, lại bị chàng ngăn lại.
“Thanh Nương
Ta từng hứa sẽ cưới nàng
cũng hứa cùng nàng du sơn ngoạn thủy
nhưng… đều nuốt lời.”
“Nhưng ta nhớ rõ từng lời nói ấy.
Ta từng nói cưới nàng về nhà
vậy thì sẽ cưới.
Muốn cả Kinh thành phải nhìn nàng
mười dặm hồng trang, vinh hoa đại hôn
đường đường chính chính, làm vợ của ta.”
Chàng siết tay ta.
“Ta hứa với nàng, hứa với huynh nàng
cùng nhau lật đổ họ Triệu.”
“Chờ đến khi chiến thắng
nàng sẽ là tân nương được cả thiên hạ ngưỡng vọng.
Những kẻ đã hại hai nhà chúng ta
sẽ phải quỳ rạp dưới chân
nhìn chúng ta nở nụ cười.”
Ta cũng siết tay chàng, mỉm cười:
“Được.”
Ta dìu chàng ra ngoài.
Trên đài điểm tướng
chàng đứng vững như tùng.
Dưới đài, tướng sĩ nhìn chăm chú
nhưng Giang Vân Chu lặng im hồi lâu.
Sau cùng, chàng khom lưng thật sâu:
“Tạ ơn các vị.”
Tướng sĩ bên dưới vội vàng hoàn lễ.
Chàng nâng tay, giơ chiếu thư.
Chàng bật cười khẽ:
“Các vị biết đây là gì không?”
Bên dưới không một tiếng động.
Bỗng một tiếng rống giận vang lên:
“Bọn chó má!
Ngoài đấu đá nội bộ thì không gì giỏi hơn!
Chiếu thư đưa tới nhanh thế!
Tướng quân không được về!”
Lời ấy như mồi lửa, đốt cháy toàn doanh trại.
“Không thể về!”
“Lúc mất tích không cho ai tìm
nay sống sót trở về, lại vội triệu hồi, định giở trò gì?!”
“Chúng ta là lính Giang lão tướng quân dạy dỗ
không thể lại để tiểu tướng vào hang sói!”
“Đúng!”
“Không thể về!”
Giang Vân Chu lại hành lễ.
Chàng ngẩng đầu, trầm giọng:
“Cái chết của phụ thân
các vị hiểu rõ hơn ta.”
“Ta… muốn vào kinh, tra rõ ngọn ngành.”
Lập tức, tiếng phản đối ầm ầm.
Một lão tướng tóc tai bù xù xông lên đài, hét lớn:
“Nếu ngươi dám về
hôm nay ta sẽ bẻ gãy cái chân vừa nối của ngươi!”
Bàn tay to như quạt giấy định giáng xuống.
Ta vội chắn trước:
“Tướng quân, tiểu Hầu gia còn chưa lành hẳn…”
Ông ngượng ngùng thu tay
vẫn vỗ nhẹ đầu Giang Vân Chu:
“Ngươi mà về với cái thân tàn này
chỉ sợ sẽ bị gặm sạch không còn xương.”
Giang Vân Chu chắp tay:
“Vậy…
các vị có thể đi cùng ta không?”
Bàn tay suýt đánh xuống khựng lại giữa không
lão tướng bật cười ha hả:
“Tốt!
Lão tử theo ngươi!”
Dưới đài, vô số người hét lên:
“Tướng quân, không thể chỉ mang lão ấy, bỏ bọn ta!”
“Đúng vậy! Phải cho ta đi cùng!”
“Đúng! Đi hết!”
“Để mấy văn thần thấy, bọn ta không phải lũ ‘binh phu thô lỗ’ như bọn họ nói!”
Giang Vân Chu lại khom người
lần này, là với những người bằng hữu cùng sống chết.
“Giang Vân Chu, tạ ơn các vị thúc bá.”
Ngày khởi hành
trên thành trì đứng đầy người tiễn.
Dẫu nói rằng sẽ cùng trở về
nhưng biên ải không thể bỏ trống.