19

Ca ca của Thác Bạt Trí, Thác Bạt Chân, là đích tử của Khả Hãn và hiện là người kế vị mạnh nhất.

Hắn có điểm chung với phần lớn người du mục:

coi nữ nhân là vật sở hữu.

Gặp mỹ nhân thì muốn cướp về làm của riêng.

Nhất là nữ tử Trung Nguyên, vốn rất được sủng ái nơi thảo nguyên.

Ngay cả Mễ Lan Nhi, thân mẫu của Thác Bạt Trí, cũng từng bị hắn quấy rối không ít lần.

Thế nên, khi ta theo Thác Bạt Trí tới Tây Thục

toàn bộ hoàng đình đều biết, Tam hoàng tử mang về một mỹ nhân Trung Nguyên.

Chúng ta cùng nhau quỳ trước Khả Hãn Thác Bạt Hy.

“Phụ vương, đây là lễ vật nhi thần mang về tặng người.”

Khả Hãn vỗ vai con trai, cười ha hả.

Đêm đó, đại yến được tổ chức long trọng.

Là “lễ vật”, sau điệu múa trên yến tiệc

ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt thèm khát dán vào người.

Trong số đó, ánh mắt Khả Hãn và Đại vương tử Thác Bạt Chân là nóng bỏng nhất.

Khi vũ khúc chưa hết, ta đã bị Khả Hãn kéo vào lòng.

Nhưng có một ánh mắt khác vẫn không rời khỏi ta, bóng dáng đó, luôn hiện hữu.

Ta ngồi nghiêng trong lòng Khả Hãn, dâng chén rượu cho ông ta.

Rượu chảy xuống cằm. Ta ngẩng đầu

bắt gặp Thác Bạt Chân, liếm môi.

Tiệc tàn, ta dìu Khả Hãn về đại trướng.

Ông ta đã già, vài chén rượu đã ngã ra ngủ mê mệt.

Khi ta bước ra cửa trướng lấy nước

một bàn tay kéo mạnh ta ra ngoài.

Là Thác Bạt Chân.

Hắn mặc ta giãy giụa, kéo ta đến một chỗ hẻo lánh.

Hơi thở hắn nóng rực bên cổ:

“Phụ vương già rồi, sao chịu nổi mỹ nhân thế này…

Không bằng, để ta thương nàng một trận…”

Ta trong lòng thầm chửi Thác Bạt Trí không đáng tin

tên Thác Bạt Chân này đã mò tới rồi

hắn còn chưa ra tay cứu ta?!

Khi hắn đã vùi mặt vào ngực ta, ta gần như không nhịn được muốn đá hắn một cú

thì một bóng người chậm rãi bước tới.

Sao lại là… một kẻ què?

Người đó lảo đảo bước tới, thân hình gầy gò

nhưng lại xông tới túm lấy cổ áo Thác Bạt Chân, quật hắn xuống đất.

Hắn ngã lăn, còn bị đá thêm một cú.

Khi hắn bật dậy định đánh trả

Thác Bạt Trí và thị vệ đã chạy tới.

“Đại ca! Ngay cả người của Khả Hãn mà huynh cũng dám động vào?!”

Một tấm áo choàng khoác lên vai ta

bao lấy ta thật chặt.

“Đưa vào đại trướng, để phụ vương định đoạt!”

“Khoan đã!”

Ta đứng chắn trước người vừa đánh Thác Bạt Chân.

“Ngươi quay lại nhìn ta.”

Lúc này, Thác Bạt Trí mới chú ý đến người bên cạnh.

“Ngươi là ai?”

Ta vòng qua hắn, nhìn thẳng vào người kia đang cúi đầu trốn tránh.

Hắn muốn xoay người

ta giữ lấy.

“Thả ta ra…”

“Cho ta đi…”

“Cầu xin nàng…”

Ta buông tay trong vô thức

người kia khập khiễng bỏ chạy.

Thác Bạt Trí toan đuổi theo

ta giơ tay cản lại.

“Không có gì.”

Thác Bạt Chân lúc này mới hồi thần, liền túm lấy cổ áo Thác Bạt Trí.

“Tốt lắm! Các ngươi cùng nhau hãm hại ta!”

Thác Bạt Trí hoàn toàn làm ngơ trước lời lật mặt, kéo thẳng hắn đi về phía đại trướng.

“Nữ nhân ta dâng tặng cho phụ vương, huynh lại lén lút kéo đi lúc phụ vương đã say.

Ta tuần tra ban đêm, tình cờ gặp được

Đại ca, huynh bảo ta phải làm thế nào đây?”

Thác Bạt Chân còn muốn giãy giụa

Thác Bạt Trí hạ lệnh:

“Trói lại!”

Trong trướng, Khả Hãn Thác Bạt Hy đã tỉnh.

Ông ngồi bên giường, sắc mặt lạnh như sắt:

“Nghịch tử, quỳ xuống!”

Thác Bạt Chân lập tức quỳ rạp.

Ta nhào tới chân Khả Hãn, ôm lấy chân ông, bật khóc:

“Vương thượng… thiếp chỉ… chỉ là muốn xin chút nước nóng…

Ai ngờ lại bị đại vương tử kéo đi, muốn… muốn làm điều bất chính…”

“Vương thượng, xin hãy làm chủ cho thiếp!”

Thác Bạt Chân ngẩng đầu, trừng mắt phản bác:

“Họ hãm hại ta!

Là ả này… ả này cố tình quyến rũ ta!

Phụ thân, người phải tin ta!”

Ta buông chân Khả Hãn ra, lao tới giá đao

rút lấy một thanh, gác ngang cổ mình.

“Vương thượng, thiếp không có chứng cứ…

Chỉ còn cách dùng cái chết để chứng minh trong sạch.

Là thiếp sai khi khiến phụ tử người sinh hiềm khích

xin Vương thượng coi như chưa từng gặp qua thiếp…”

Thác Bạt Trí cũng quỳ gối:

“Phụ vương, lỗi là ở nhi thần…

Nhi thần không nên…”

Lời chưa dứt, nhưng ai cũng hiểu phần còn lại.

Là hắn không nên vì hiếu tâm mà dâng mỹ nữ cho cha?

Hay không nên đứng ra ngăn cản ca ca mình cưỡng ép “nữ nhân” của phụ thân?

Thác Bạt Hy giận dữ, đá một cước lên vai Thác Bạt Chân

đá văng ngã ngửa ra đất.

“Nghiệt súc!”

Sau đó, ông giật lấy thanh đao trong tay ta, kéo ta vào lòng:

“Mỹ nhân đừng khóc!

Trẫm sẽ vì nàng làm chủ!”

Ta gục đầu vào ngực ông, nước mắt rưng rưng, khóc thút thít như sắp ngất

thực ra chẳng có lấy một giọt nước mắt thật.

Đây là mánh ta học được lúc theo Giang Vân Chu đi dạo kỹ viện.

Thác Bạt Hy quả nhiên mềm lòng, lớn tiếng:

“Người đâu!

Trói tên nghịch tử này lại, kéo ra ngoài bêu nắng.

Không chịu nhận lỗi thì không cho uống nước!”

Khi bị kéo ra, Thác Bạt Chân vẫn còn gào lớn:

“Phụ vương, người bị lừa rồi!

Tất cả là âm mưu của Thác Bạt Trí với ả tiện nhân đó!”

Thác Bạt Hy bóp trán thở dài:

“Tất cả lui ra.”

Ta ôm lấy ông, nũng nịu:

“Thiếp sợ…

Có thể… ngủ lại cùng Vương thượng đêm nay không?”

Ông ôm ta, khẽ thở dài:

“Nàng đúng là yêu tinh.”

Mà… nam nhân luôn yêu yêu tinh

ngay cả lão Vương Tây Thục bảy mươi tuổi cũng không ngoại lệ.

21

Ngày hôm sau, khi đứng cùng Khả Hãn trước mặt Thác Bạt Chân

hắn vẫn trừng trừng nhìn ta, đôi mắt muốn lột da xé thịt.

Ta giả vờ sợ hãi, rúc sâu vào lòng Thác Bạt Hy.

Từ góc nhìn ấy, ta trông thấy nơi bãi cỏ xa xa

một đám nô lệ đang lao động dưới roi Tây Thục.

Trong số họ, có một đôi mắt luôn dõi theo ta.

Mặt trời giữa trưa thiêu đốt dữ dội

Thác Bạt Chân bị nắng thiêu đến nửa sống nửa chết

nhưng vẫn cố rống lên:

“Phụ vương!

Người bị chúng lừa rồi!

Tất cả là mưu kế của tiện nữ và tên tiểu tạp chủng kia!”

Khả Hãn bị ta rót mật suốt một đêm, nghe vậy càng nổi giận:

“Không biết hối cải!

Cứ treo ngoài kia tiếp tục bêu nắng cho trẫm!”

Tối hôm ấy, hắn vẫn chưa được hạ xuống.

Trước khi đi ngủ, Thác Bạt Hy lạnh giọng:

“Chim non mà đã thèm chỗ của đại bàng già

phải dạy một bài học mới được!”

Ta không đáp, chỉ lặng lẽ hầu hạ ông ngủ.

Nhưng… chim già nếu không chịu bay

mà lại còn muốn ép chim non phải nằm rạp dưới móng

sớm muộn cũng bị đẩy xuống vực.

Giữa đêm, tiếng hô hoán vang trời ngoài trướng.

Khả Hãn giật mình bật dậy, hỏi:

“Chuyện gì xảy ra?!”

Ông rút đao, vừa bước đến cửa trướng

còn chưa kịp bước ra, thì một nhóm người đã chắn trước mặt.

Dẫn đầu chính là Thác Bạt Chân.

Hắn mang theo Khả Đôn cùng một đám đại thần trung thành.

“Phụ vương, là người ép ta.”

“Người đã già, nếu tự nguyện thoái vị, về quê hương phương Bắc an dưỡng tuổi già

ta cam đoan sẽ không động đến người.”

“Chỉ cần ta làm Vương

ta sẽ dẫn dắt tộc nhân xâm lược phương Nam

mở rộng cương thổ Tây Thục!”

“Phụ vương, thời gian đã mài mòn chí khí của người

ngoài nữ sắc, người còn nhớ cái gì?”

“Nghiệt tử!”

Không ai chấp nhận bị con mình sỉ nhục

nhất là một người từng tung hoành thảo nguyên năm mươi năm như Thác Bạt Hy.

Ông giơ cao trường đao:

“Mơ tưởng!

Hôm nay, ai dám bước vào trướng này, đều phải chết!”

“Phụ vương, nếu đã vậy, đừng trách nhi tử vô tình!”

Thác Bạt Chân phất tay, một đội thị vệ xông vào, vây tròn toàn trướng.

Ta vốn đã nấp trong góc, lúc này bị đẩy ra, ngã nhào ra đất.

Hắn tiến đến, kéo ta dậy, cắn răng:

“Để xem lần này, ngươi chạy đi đâu!”

Ta ngã vào lòng hắn

tay trái giữ chặt trên lưng mình.

Đột nhiên

hắn mở to mắt, cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy chuôi kiếm cắm sâu trong ngực

mũi kiếm đã xuyên tim.

Tay hắn rũ xuống.

Ta run rẩy lùi về phía Thác Bạt Hy

nước mắt rơi như mưa:

“Vương… Vương thượng…

Thiếp… thiếp không cố ý…

Thiếp giết người rồi… tha lỗi cho thiếp…”

Ta quỳ sụp bên chân ông, ôm chân khóc lớn.

Phía sau là tiếng gào xé họng của Khả Đôn:

“Con ta!

Giết ả!

Giết ả đền mạng cho con ta!”

Ta vội nép sau lưng Thác Bạt Hy.

Bọn người kia bao quanh Khả Đôn và thi thể Thác Bạt Chân, ánh mắt đầy hoang mang.

Chúng vốn đã đắc tội với Khả Hãn

giờ cột trụ đã ngã

chúng còn đường lui sao?

Một số người trao đổi ánh mắt

ép sát về phía ta và Khả Hãn.

“Các ngươi làm gì?!

Dám làm phản sao?!”

“Khả Hãn già rồi!

Con sói già phải bị bầy sói đuổi đi!”

“Không nên ôm chặt ngôi vị nữa!”

Chúng áp sát.

Lòng ta như lửa đốt.

Thác Bạt Trí đáng chết, sao chưa xuất hiện?!

Nếu còn chậm trễ, ta và ông già này thật sự chết cùng nhau rồi!

Mắt ta dán chặt cửa trướng

trái tim đập như trống trận.

Đột nhiên, tiếng hô kinh hãi vang lên sau lưng.

Đám người trước mặt mắt trợn to, nhìn về phía sau ta.

Ta quay đầu

chỉ thấy một thân ảnh cưỡi ngựa cao lớn, tay cầm trường thương đỏ

lao thẳng về phía ta.

“Đưa tay cho ta!”

Ta theo bản năng đưa tay ra

bàn tay bị nắm chặt

thân thể ta bị kéo vút lên, rơi vào lưng ngựa.

Ngựa vẫn không dừng, phóng đi như gió.

Người trước mặt giương thương

vung mạnh

vải lều bị xé toạc, gió tràn vào như sóng.

Ta chẳng còn tâm trí để nhìn những thứ đó.

Ta chỉ ôm chặt lấy eo người phía trước, toàn thân run rẩy.

“Giang Vân Chu… chàng còn sống.”

“Thật tốt.”

22

Chúng ta vừa xông ra khỏi đại trướng

liền bắt gặp Thác Bạt Trí cùng binh lính đã hẹn trước.

Thấy chúng ta, hắn khẽ trừng mắt kinh ngạc.

“Thác Bạt Trí, phần còn lại giao cho ngươi.

Chúng ta về thôi.”

Người phía trước nâng tay, chỉ về hướng ta:

“Nàng… nàng chính là người đó?”

Ta gật đầu.

Thác Bạt Chân đã chết, những việc sau này không còn cần đến ta.

Ngựa phi như bay

ta ôm chặt người phía trước, gắt lên:

“Dừng lại!”

Giang Vân Chu không quay đầu, cũng chẳng dừng chân

vẫn cái kiểu bông đùa bất cần đời năm xưa.

“Tiểu nương tử gắt thế, dọa ta giật cả mình.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap