Ta sững người nhìn ca ca:
“Là… mẫu thân?”
Ca ca gật đầu.
“Muội nên gọi hắn một tiếng biểu huynh.”
Sau đó, huynh kể về những chuyện xảy ra sau khi được cứu:
“Khi còn ở chiến trường, ta đã từng gặp biểu huynh Thác Bạt, nhưng chẳng biết chút thân phận gì.
Chỉ đến khi nhận được thư của phụ thân, ta mới hiểu rõ.
Mẫu thân ta cũng được người đưa thư đến.
Là phụ thân và tiểu di gửi.
Trong thư, họ cầu xin mẫu thân, nếu có cơ hội, hãy cố giữ lại mạng sống cho hai người chúng ta.”
Ta nhìn thẳng Thác Bạt Trí, hỏi:
“Tam hoàng tử xin hãy nói thẳng, ngươi muốn gì?”
Hắn không hề do dự:
“Ta muốn làm Khả Hãn Tây Thục.”
Ta quay sang ca ca:
“Vậy chúng ta… sẽ tạo phản sao?”
Ca ca im lặng hồi lâu, rồi rút từ trong ngực ra một phong thư, đưa ta.
15
Là nét chữ của phụ thân.
Chữ huynh viết luôn ngay ngắn đoan chính, còn chữ phụ thân thì cuồng dã phóng khoáng.
“Ta xuất thân hèn kém, từng nếm khổ đau của bách tính.
Dốc lòng đọc sách chỉ mong con cháu được sống yên ổn, già cả không ai bỏ rơi.
Ta đỗ tam nguyên, làm quan ba mươi năm, từ Hộ bộ, Công bộ cho đến Thái phó, dạy dỗ hoàng đế, phụ tá giang sơn.
Cẩn thận suốt một đời, không cầu công danh hiển hách, kết cục lại một sự chẳng thành.
Nhìn lại, là ta sai rồi.
Sai vì tin triều đình, tin đế vương.
Biết thiện, lại làm ác.
Biết chính, lại thiên vị.
Hại trung thần, dung gian đảng, trên không gánh nổi giang sơn, dưới không giữ được dân lành, làm vua như thế, bất xứng!
Triều đình mục nát, đế vương hôn mê, không còn cách nào cứu vãn.”
“Nhưng phụ thân tỉnh ngộ quá muộn.
Chỉ còn cách đem hết xương máu còn lại, mở đường cho các con.”
“Ta đã già, chí lớn không thành.
Chỉ mong các con bước đi trên con đường này, lật đổ triều đại thối nát nhà Triệu, dựng lên một triều đại của chính mình.”
“Đừng nói cho Thanh Nương và Tiểu Hầu gia.
Con bé lòng mềm, Giang Vân Chu tuổi trẻ khí thịnh, họ còn có đường của riêng mình.”
“Ngày các con tái ngộ, hãy cùng nhau khởi hành.
Đạp lên con đường ta dùng máu xương rải sẵn, tạo nên một giang sơn khác.”
Đến cuối thư, nét chữ run rẩy, dường như không còn sức lực:
“Ta thẹn với các con.
Đáng lý tuổi này, các con phải được cha mẹ che chở, sống tự do tự tại…
Nhưng vì một chút tâm niệm cố chấp, ta đã đẩy các con vào đường hiểm.
Hy vọng các con… đừng oán ta.”
“Còn mẹ các con, từ khi ta trắng tay, bà vẫn không rời bỏ.
Nửa đời tương thủ, không một lời oán trách.
Được cưới nàng, ba kiếp có phúc.
Nàng hẹn cùng ta xuống suối vàng…
Cõi hoàng tuyền, không phụ kiếp này.”
Góc thư nguệch ngoạc, chữ như mực nhòe
nhưng vẫn nhận ra là của người.
Nước mắt rơi không kìm được, ta gạt đi mạnh mẽ
cẩn thận gấp lại thư, giữ vào lòng.
“Vậy thì tạo phản!”
“Triều Triệu thiếu nợ Tống gia và Giang gia, đã đến lúc phải đòi lại rồi!”
16
Ta nhìn ca ca đầy lo lắng:
“Còn tỷ tỷ Mục Đóa thì sao?”
Ca ca trầm ngâm rất lâu:
“Là ta có lỗi với nàng.”
Mục Đóa là con gái trưởng của bằng hữu phụ thân trong Hàn Lâm viện, thanh mai trúc mã của ca ca.
Năm xưa còn trong kinh, hai người đã đính ước.
Ai cũng nghĩ ca ca sẽ nối gót phụ thân, đi con đường khoa cử.
Không ai ngờ, ca lại đi theo lão Hầu gia ra biên cương, trở thành võ tướng.
Năm ấy ca đi, Mục Đóa vừa mới cập kê.
Ca quân ngũ năm năm, Tống gia diệt ba năm, tám năm trôi qua, Mục Đóa nay đã hai mươi ba tuổi.
Từ ngày Tống gia tan nát, ta chưa từng gặp lại nàng.
Ban đầu, nàng vẫn tới tìm ta, ánh mắt đầy lời muốn nói.
Nhưng ta không dám đối diện người từng thật lòng đối xử với mình
mỗi lần đều mượn cớ trốn tránh.
Lâu dần, nàng cũng không đến nữa.
Cho tới ngày ta rời kinh thành, vẫn chưa từng gặp lại nàng.
Cũng chưa từng nghe tin nàng thành thân.
Ta biết, nàng vẫn luôn đợi ca ca.
Nhưng phụ thân nàng chính trực, tuyệt đối không thể gả con cho một kẻ tạo phản.
Ca ca chống đại đao, im lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
“Ngày vào kinh, nếu nàng vẫn chưa xuất giá
ta cướp cũng sẽ cướp nàng về làm vợ!”
…
Tám năm rời nhà, cuối cùng cũng mài nhẵn ca ca ôn nhuận như ngọc
trở thành một tên binh phu cục mịch thô lỗ.
Ta lười trách móc, chỉ đứng dậy:
“Ta muốn đến biên ải, tìm Giang Vân Chu.”
Thác Bạt Trí vừa nghe, lập tức cũng đứng lên.
“Ta cũng đi.”
“Sát thủ tới nhanh như vậy, chứng tỏ đã biết hành tung.
Duy chỉ có một người ở Đại Hạ có thể khiến tin tức tới Tây Thục nhanh như thế, chính là Hoàng đế.”
Hắn cười lạnh:
“Quả là tính toán chu toàn.”
Hắn nhìn ca ca nói:
“Việc ta hứa, đã làm xong.
Giờ đến lượt huynh giúp ta.”
Ca ca gật đầu:
“Sau khi ngươi trở về, tự khắc sẽ có người tiếp ứng.”
Thác Bạt Trí nhận lấy dây cương từ người bên cạnh.
Ta vừa bước theo, liền bị ca ca giữ lại.
“Muội không được đi.”
Ta móc ra bức thư từng nhận từ kinh thành
“Chính tay Giang Vân Chu viết, muốn ta đến gả cho chàng
Huynh dựa vào đâu mà cấm ta?”
Ca ca nhìn dòng chữ ấy thật lâu, rồi im lặng lấy bút viết mấy chữ.
Nét chữ hiện ra giống hệt Giang Vân Chu.
“Thanh Nương, muội quên rồi sao?
Từ nhỏ ta đã giỏi bắt chước nét chữ của người khác, học tám phần mười cũng chẳng khó.”
Ta bàng hoàng.
“Ý huynh là gì?”
Giọng ta bắt đầu run lên.
17
Ca ca lấy ra một chồng thư, trao cho ta.
Trên giấy thư, từng vết máu đã thấm đỏ cả mặt giấy.
Tay ta run rẩy mở ra từng phong thư
đều là bút tích của Giang Vân Chu.
Từng lá, từng dòng
là từng đoạn đường chàng rời kinh sau khi chia ly với ta:
“Thanh Nương, phong cảnh dọc đường rất đẹp
chỉ tiếc không có nàng cùng ngắm.”
“Thủ hạ không phục ta, hôm nay ta lôi mấy tên tướng ra đánh một trận.”
“Biên thành gió cát mịt mù, nhưng phong cảnh lại là một nét đẹp rất khác với phồn hoa kinh thành.”
“Hôm nay Tây Thục lại đánh sang
ta mang hai nghìn binh đánh cho hai vạn quân chúng chạy tan tác khắp nơi.
Ta có lợi hại không?”
“Những thành bị chiếm ta đều đã chiếm lại rồi
nhưng sao cảm thấy trận càng đánh càng gian nan…”
“Hôm nay ta bắt được một lính Tây Thục
hắn nói Hoàng đế chúng ta đã sớm dâng mười tòa thành cho chúng.
Ta không tin.”
“Quân lương không đủ nữa rồi
ta định tập kích vương đình của chúng.
Nếu thắng, ta sẽ sớm quay lại kinh thành.”
Lá cuối cùng, gần như bị máu nhuộm đỏ cả trang.
“Thanh Nương, ta không thể quay về nữa.
Nàng hãy rời kinh
tìm một người… mà gả đi thôi.”
Giọng ta run rẩy:
“Ta… ta không tin! Tất cả đều là giả!”
“Ca từng nói, Giang Vân Chu còn sống!”
“Ca nói… ca đã cứu chàng ấy mà!”
Ta đẩy ca ca ra, hắn giữ chặt lấy ta.
“Nếu ta không nói thế, giờ này muội đã bị gả cho Triệu Dần rồi!”
“Ta muốn cứu Tiểu Hầu gia… nhưng khi tin đến tay thì đã quá muộn.
Lúc ta tới nơi, chỉ còn thi thể la liệt đầy đất.”
“Ta không tìm thấy chàng
chỉ tìm được… chồng thư bị vùi dưới cát.”
“Thanh Nương
chàng ấy đã chết rồi, đúng như triều đình báo về:
xương cốt không còn.”
“Muội hãy đi theo ta
chúng ta cùng quay lại kinh thành, báo thù cho huynh ấy, cho phụ mẫu ta, báo thù cho cả Giang gia và Tống gia!”
Ta gạt tay hắn ra, giật lấy dây cương trong tay Thác Bạt Trí.
“Ta không tin!”
“Hôm nay các ngươi nói gì, ta cũng không tin!”
“Ta sẽ tới biên cương
dù chàng ấy còn sống hay đã chết, ta cũng phải gặp lại chàng!”
Roi ngựa quất xuống, ngựa cất vó, hí vang tại chỗ.
Ca ca đứng chắn trước mặt.
“Ta không thể để muội đi chịu chết!”
“Muội muốn đi, thì cứ giẫm qua xác ta!”
Ta không nói một lời, giật dây cương.
Ngựa nhảy vọt lên, vượt qua đỉnh đầu huynh ấy, lao đi vun vút.
18
Nhiều năm không gặp, ca ca vẫn tưởng ta là cô tiểu thư yếu ớt không bước chân khỏi cổng.
Dù nghe đồn nhiều chuyện về ta, hắn vẫn nghĩ, đó là ta bị hoàn cảnh ép buộc.
Hắn không biết
từ cái ngày phụ mẫu chết ngay trước mắt
huynh ấy sinh tử chưa rõ
Tống Thải Thanh mà hắn từng biết, đã sớm chết rồi.
Ta một đường lao về phương Bắc.
Thác Bạt Trí theo sau.
Sau nữa là đội hộ vệ do ca ca phái đến.
Không có sát thủ.
Không nghỉ ngơi.
Chỉ có ta và Giang Vân Chu trong tim.
Thác Bạt Trí cũng ít nói hẳn đi.
Chúng ta cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, đến biên ải vào một buổi chiều tà.
Sa mạc khói mịt, trường hà lặn bóng.
Đúng là cảnh sắc mà Giang Vân Chu từng miêu tả trong thư.
Nhìn vầng dương cuối chân trời
ta lặng lẽ thì thầm:
“Giang Vân Chu… chàng đang ở đâu?”
Ta lục tung mười tòa thành biên giới
không hề có tung tích chàng.
Không hiểu vì sao
Thác Bạt Trí vẫn không rời đi, lặng lẽ đi theo ta.
Ở tòa thành cuối cùng, ta đứng dưới cổng thành
quay đầu nhìn về tường thành ngoài cùng của Đại Hạ.
“Thác Bạt Trí, hãy đưa ta về Tây Thục.”
“Ta sẽ giúp ngươi tranh đoạt vương vị
ngươi giúp ta
tìm Giang Vân Chu giữa đất Tây Thục.
Được không?”
Hắn gật đầu:
“Được.”