Hôm đến Giang Nam, trời đang âm u đột nhiên hửng nắng.
Phụ thân ta đã đợi sẵn ở quan đạo vào thành từ sớm.
Nhiều năm không gặp, hai bên tóc ông đã điểm bạc.
Thấy ta, ông luống cuống như đứa trẻ.
May mà ta chủ động, nhào vào lòng ông khóc một trận đã đời.
Quân Chẩm Huyền ho nhẹ một tiếng:
“Bá phụ, chúng ta vào thành trước đi.”
Ta nghẹn họng, quay đầu lườm hắn một cái thật bén.
26
Trang viện ở Giang Nam không lớn.
Mẫu thân ta không thích có quá nhiều hạ nhân hầu hạ, trước sau chỉ có vài nha hoàn quét dọn và một tiểu tư trông cổng.
Quân Chẩm Huyền đưa chúng ta đến tận cổng thì dừng lại, nói sẽ đến bái phỏng vào ngày khác.
Nhưng ngay sát vách nhà ta, trên biển hiệu của trang viện kế bên lại đề rõ hai chữ to đùng — “Quân phủ”.
Buổi tối.
Phụ thân kéo ta nói chuyện thật lâu.
Ông cầm thư mẫu thân để lại, từng chữ từng chữ đều trân trọng vuốt ve, ánh mắt chưa từng rời khỏi.
Chữ của mẫu thân khác hẳn chúng ta.
Phụ thân ta hiểu được.
Ta cũng hiểu được.
Mẫu thân không thuộc về thế giới này.
Bà nói bà đến từ một nơi rất xa — tương lai.
Khi bà rời đi, ta mới ba tuổi.
Giờ cũng chẳng nhớ được gì nữa.
Chỉ nhớ bà từng nói, bà hoàn thành nhiệm vụ công lược, nên phải quay về.
Trong thư, mẫu thân nói người giống bà — người công lược — có rất nhiều, đa phần đều lựa chọn ở lại.
Nhưng bà thì không thể.
Bà nói bà có thể dùng điểm tích lũy để đổi lấy thuốc men.
Thế giới của họ bùng phát dịch bệnh quy mô lớn, giống như ôn dịch ở thế giới chúng ta.
Rất nhiều người chết.
Ta không hiểu điểm tích lũy là gì.
Nhưng ta không hề trách bà.
Phụ thân cũng vậy.
Ông uống hơi nhiều, ôm lấy vò rượu mẫu thân chôn dưới đất, sống chết không buông.
“Mẫu thân con còn việc phải làm, làm xong sẽ trở về.”
“Mẫu thân con nhất định sẽ trở về.”
27
Sáng sớm hôm sau, Quân Chẩm Huyền đến.
Hắn và phụ thân ta trò chuyện ở tiền sảnh.
Ta dạo quanh cả trang viện một lượt.
Trong viện của ta có một chiếc xích đu thật to, giống hệt ở phủ Tướng quân tại kinh thành.
Còn có một gốc mai rất lớn.
Phụ thân nói: “Đều do Hoài Huyền chuẩn bị cả.”
Quân Chẩm Huyền.
Tự là Hoài Huyền.
Ta sững người một chút, mặt lập tức nóng ran.
Quân Chẩm Huyền nói muốn dẫn ta đi dạo.
Những năm rời kinh, hắn từng đến biên ải, sau đó an cư tại Giang Nam.
Giang Nam phong cảnh hữu tình, sông nước thơ mộng.
Mẫu thân từng nói trong thư, bà vốn là người Giang Nam ở thế giới của bà.
Vì vậy khi thành thân, phụ thân ta lập tức mua nhà ở đây.
Dọc đường đi, Quân Chẩm Huyền giới thiệu rất nhiều thứ đặc sắc chỉ Giang Nam mới có.
Tới một tiệm vải, hắn bỗng dừng lại, kéo ta vào trong.
Thêu thùa Giang Nam nổi tiếng nhất.
Hắn bảo tiểu nhị lấy toàn hàng tốt, hàng đắt ra.
Chưa đầy một lúc, tiền tiêu như nước.
Ta chậc chậc lưỡi.
Những cửa hàng mẫu thân để lại cho ta mỗi năm sinh lợi không ít.
“Quân Chẩm Huyền, ngươi không phải mở hiệu cầm đồ đấy chứ?”
Ta đùa.
Nhưng tay Quân Chẩm Huyền lại khựng lại.
Được rồi được rồi.
Từ nay ta không nói ta có tiền nữa.
28
Phụ thân nói, Quân Chẩm Huyền là do mẫu thân chọn cho ta.
Nên ta mới nói mẫu thân như thần tiên vậy.
Khi hắn đưa vòng tay mẹ hắn để lại cho ta, ta đỏ mặt.
Ta hồi hộp, hắn còn hồi hộp hơn.
“Cảnh Thanh Nghi, ta…”
Thôi khỏi.
Ta nhận lấy, đeo thẳng vào tay.
“Đừng có ‘ta’ nữa, cưới ta phải có tám mươi tám cỗ sính lễ, không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.”
“Sau khi thành thân, ta bảo đi đông không được đi tây, không vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy thì…”
“Không thành vấn đề!”
Quân Chẩm Huyền một mực lặp lại: không thành vấn đề.
Ta dứt khoát im lặng, nhìn chằm chằm tai hắn đỏ ửng lên từng chút một.
Kỳ lạ thật đấy.
Một kẻ nghịch ngợm như hắn, giờ cúi đầu, ngoan đến không tưởng.
Ta nghĩ một lúc, tháo ngọc bội mẫu thân để lại, đưa cho hắn.
“Quân Chẩm Huyền.”
“Đây là của mẫu thân ta, ngươi phải giữ cẩn thận.”
29
Hỷ phục là do Cảnh Huyên mang đến.
Hắn vừa xuất hiện, Quân Chẩm Huyền liền nổi trận lôi đình.
Hắn chắn trước cổng nhà ta, ngăn Cảnh Huyên:
“Ngươi tới làm gì?”
“Đưa hỷ phục!”
Cảnh Huyên nghiến răng nghiến lợi.
Khi ta ra đúng lúc thấy cảnh ấy.
“Tam… ca?”
Cảnh Huyên cười khẽ, chỉ vào cỗ xe phía sau.
Rèm được vén lên, Cảnh Tán cũng có mặt.
Quân Chẩm Huyền càng cáu.
Đến bữa tối, hắn vẫn sa sầm nét mặt, vì Cảnh Huyên lại dẫn thêm mấy đầu bếp tới.
“Họ từng làm ở phủ Tướng quân. Món ăn Giang Nam nhẹ nhàng thanh đạm, ta sợ Cảnh Thanh Nghi ăn không quen.”
“Phu nhân của ta ăn quen, rất quen.”
Quân Chẩm Huyền bất ngờ gọi ta là “phu nhân”.
Chân ta trượt một cái, suýt ngã.
Phản ứng của Cảnh Huyên và Cảnh Tán còn dữ dội hơn ta.
“Quân Chẩm Huyền! Chỉ cần chưa tới rằm tháng này, ngươi vẫn chưa chắc cưới được Cảnh Thanh Nghi đâu!”
“Nói bậy!”
“Đánh nhau đi!”
“Đánh thì đánh!”