Ta vừa đẩy vừa xô, nhét hắn lại qua hang chó.
“Nhị ca, nếu huynh đến dự lễ cưới của muội, muội sẽ mời huynh uống rượu mơ muội tự ủ.”
22
Ta thức trắng cả đêm.
Vừa qua giờ Mão, ta đã vội vàng ra tiền sảnh.
Trần bá nói xe ngựa đã đợi sẵn ngoài cổng.
Lần này đi Giang Nam, thật ra mang theo chẳng nhiều, quan trọng nhất chính là những món quà sinh thần mà mẫu thân gửi cho ta mỗi năm.
Mẫu thân rời đi đã mười bốn năm, nhưng lại như chưa từng rời xa.
Bà để lại cho ta đầy một rương thư – mỗi ba tháng một phong.
Thư và quà sinh thần đều được tỷ Khởi Mộng chuyển đến cho ta.
Người đứng sau Hương Lâu, chính là mẫu thân.
Bởi vậy Khởi Mộng mới gọi ta là “tiểu tiểu thư.”
Mẫu thân như tiên nữ vậy.
Bà luôn đoán được ta sẽ gặp chuyện gì, và viết sẵn trong thư những lời chỉ dạy.
Rằm tháng sau, mẫu thân sẽ trở về.
Khi ta ra khỏi cửa, Quân Chẩm Huyền đã tới.
Hắn dắt ngựa, ánh mắt đào hoa ngập tràn ý cười.
Trước đây ta luôn thấy hắn cười quá lả lướt, nhìn bao lâu cũng chẳng thấy sao cả.
Nhưng bây giờ, chỉ nhìn một cái, ta lại lúng túng cúi đầu.
Trần bá cười tươi.
Quân Chẩm Huyền đỡ ta lên xe, cùng ta ngồi vào trong.
Xe lắc lư nhè nhẹ, khiến ta chóng mặt không dám ngẩng đầu.
Quân Chẩm Huyền cong môi cười: “Hôm nay sao không dám nhìn ta nữa?”
Nực cười.
Sao ta lại không dám nhìn chứ?
Ta ngẩng phắt lên, lại lần nữa nhìn trúng ánh mắt đào hoa kia.
“Vậy là ngươi biết chuyện rằm tháng sau…”
“Biết!”
23
Sau khi làm xong thủ tục bán phủ Tướng quân, chúng ta mới rời khỏi thành.
Ta không để tâm ai đã mua phủ.
Vì thế những gì Trần bá nói bên ngoài xe, ta nghe cũng không rõ.
Quân Chẩm Huyền vén rèm xe, dặn một câu: “Xuất phát đi.”
Nhưng xe ngựa chưa đi được bao xa đã dừng lại.
Trần bá giải thích: “Tiểu thư, là Tam hoàng tử.”
Cảnh Huyên ra khỏi thành một mình.
Hắn chắn trước xe ngựa, giọng nói càng lúc càng lớn:
“Cảnh Thanh Nghi!”
“Phu quân tương lai của nàng đâu! Để hắn ra đây cho ta nhìn một cái!”
May là ta đã quen với tính khí càn rỡ của hắn.
Còn Quân Chẩm Huyền thì càng không ngán.
Ta chỉ vén rèm một góc, nhìn thấy gương mặt vừa mất mát vừa ngạo nghễ của hắn.
Bất đắc dĩ, ta đành lặp lại những lời đã nói với Cảnh Tán đêm qua:
“Tam điện hạ nếu muốn gặp, chi bằng chờ đến rằm tháng sau, hôm nay vội lên đường, không tiện.”
Ngựa của Cảnh Huyên chắn ngang quan đạo, cản đường chúng ta đi.
Vừa dứt lời, phía sau lại vang lên giọng của Cảnh Tán:
“Dám hỏi tôn tính đại danh của các hạ?
Chúng ta và Cảnh Thanh Nghi quen biết nhiều năm, giờ nàng đến Giang Nam, thật sự không yên tâm.”
“Nếu được, mong các hạ bước ra chào hỏi một tiếng.”
Ta nhíu mày.
Trần bá nói, ngựa của Cảnh Tán cũng chắn ở phía sau, ngăn không cho xe quay lại.
Khi tiếng của Cảnh Dục vang lên, ta chỉ thấy bình thản:
“Thanh Nghi muội muội, có thể cho bọn ta gặp vị hôn phu của muội được không?”
24
Gặp thì gặp.
Sớm muộn gì cũng phải biết.
Ta dứt khoát vén rèm nhảy xuống xe.
Quân Chẩm Huyền cũng theo sau, mỉm cười bất lực:
“Ba vị điện hạ, lại gặp rồi.”
Quân Chẩm Huyền càng điềm đạm bao nhiêu, Cảnh Huyên càng sững sờ bấy nhiêu.
“Cảnh Thanh Nghi!”
“Đây chính là người mà phụ thân nàng gọi là ‘người thành thật’?!
Hắn có thành thật hay không, nàng còn không rõ sao?!”
“Cảnh Thanh Nghi! Nàng điên rồi!”
Đau tai.
Thật sự đau tai.
Cảnh Tán và Cảnh Dục cũng chạy tới sau khi nghe tiếng.
Quân Chẩm Huyền vẫn tiếp lời:
“Sao ta lại không phải người thành thật?”
Ta đỡ trán.
Đánh một trận đi.
Nhanh lên mà đánh một trận đi!
Ta kéo Trần bá lùi lại mấy bước, nhắm mắt, trong lòng đếm thầm đến ba.
Trần bá nhắc:
“Tiểu thư, đừng đếm nữa, đánh rồi.”
May mà giờ này quan đạo vắng người.
Ta dứt khoát leo lên xe.
Những năm Quân Chẩm Huyền ăn chơi trác táng, không ít quan viên dâng sớ tố hắn, nói hắn làm ô nhục danh tiếng võ tướng.
Nhưng chính vì thế mà hoàng đế mới yên tâm.
Cũng như phụ thân ta suốt bao năm chỉ cưới một mình mẫu thân, chỉ có một đứa con là ta.
Quãng thời gian đó, Quân Chẩm Huyền gần như đêm nào cũng vùi mình trong Hương Lâu.
Phụ nữ khắp kinh thành đều lấy hắn làm gương xấu để dạy con mình:
“Tuyệt đối đừng học theo cái tên công tử bột nhà họ Quân!”
25
Nhìn thấy Cảnh Tán và Cảnh Huyên mặt mũi bầm dập, khoé môi rướm máu, ta biết ngay Quân Chẩm Huyền đã đánh một trận sảng khoái.
Cảnh Dục vẫn giữ thói quen cũ: đứng ngoài xem náo nhiệt.
Tất nhiên rồi.
Nếu hắn mà ra tay, kết cục cũng chẳng hơn gì.
Ta “hứ” một tiếng.
Một người có thể đánh ba, sao lại không phải là “người thành thật” được chứ?
“Quân Chẩm Huyền, không đi nữa là muộn rồi đấy.”
“Đại ca, chúng ta cáo từ trước.”
Ta gật đầu chào Cảnh Dục.
Hôn sự giữa ta và Quân Chẩm Huyền, hoàng đế đã chấp thuận.
Ba người kia làm loạn cũng chẳng có tác dụng gì.
Lúc chúng ta rời đi, Cảnh Huyên và Cảnh Tán còn cố nhét thêm một cỗ xe chở đầy lễ vật quý giá.
Haiz.
Hai kẻ ngốc.
Đoạn đường sau đó xem như yên ổn.