CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/thien-menh-giai-te/chuong-1-thien-menh-giai-te/

Hehe.

Nhưng hắn không biết.

Ta đứng cạnh Quân Chẩm Huyền một lúc rồi nói:

“Lát nữa đến phủ ta đi, còn nhiều phòng trống.”

Quân Chẩm Huyền tuy được phong Quận vương, thực ra là chức hư danh.

Nhưng mà…

Hắn có tiền.

Những năm ở kinh thành, hắn tiêu tiền như nước, ăn chơi không kiêng dè, nhưng ta biết rõ, hắn âm thầm giàu nứt đố đổ vách.

Ta chỉ là thật lòng muốn luận bàn một chút với hắn thôi.

Không biết lần này hắn về ở bao lâu, mà sáng mai ta phải rời kinh rồi.

Quân Chẩm Huyền gật đầu.

Cảnh Huyên không chịu, cố ý mỉa mai:

“Dẫu gì cũng là Quận vương, đến tiền trọ cũng không có à?”

“Nếu thật sự thiếu, bản hoàng tử cho mượn.”

Lần này trở về, Quân Chẩm Huyền thật sự đã khác xưa.

Nếu là trước kia, hắn đã đấm Cảnh Huyên rồi.

Giờ thì hắn chủ động đáp lời:

“Ta với Quận chúa quen biết từ nhỏ, không dám làm phiền Tam điện hạ.”

“Nghe nói mấy năm ta không có mặt, ba vị điện hạ đều ôm được mỹ nhân về tay, xin chúc mừng.”

19

Được lắm.

Quân Chẩm Huyền giỏi thật.

Ta nhịn cười, cùng hắn trở về phủ Tướng quân.

Khá là oai phong.

Ba vị hoàng tử theo sau chúng ta, đến lính tuần đêm cũng né đường.

“Quân Chẩm Huyền, có chuyện ta muốn nói với ngươi.”

Ta mấp máy môi.

Đi sóng vai mới phát hiện, hắn đã lặng lẽ cao lên không ít.

Quân Chẩm Huyền đáp nhàn nhạt: “Ngươi nói đi.”

Nghe mẫu thân kể, ta mới sinh không bao lâu, hắn đã từng bế ta.

Hắn hơn ta ba tuổi.

Năm ta ba tuổi, cha mẹ hắn lần lượt qua đời.

Mẫu thân đón hắn về phủ Tướng quân.

Sau này mẫu thân rời đi, hắn ở lại với ta một năm, cho đến khi phụ thân ra biên ải.

Sau đó ta bị hoàng đế đưa vào cung, Quân Chẩm Huyền quay về phủ Quận vương.

Trong phủ ấy chẳng còn mấy ai.

Hắn cũng chẳng có cơ hội vào cung gặp ta.

Từ khi ta được Trần bá đón về phủ, Cảnh Tán, Cảnh Huyên lại thường xuyên đến tìm.

Họ đến, Quân Chẩm Huyền liền không đến.

Họ không đến, cũng phái người canh chừng không cho hắn tới.

Cái “hang chó” kia là hắn dùng để lẻn vào.

Những năm hắn không ở đây, ta thật sự nhớ hắn.

Ta ngập ngừng:

“Sáng mai ta phải đi Giang Nam rồi. Rằm tháng sau… thành hôn.”

Không hiểu sao, khi nói đến chuyện thành hôn với hắn, lòng ta lại thấy nghèn nghẹn.

Ta ngẩng đầu, nhìn nghiêng khuôn mặt hắn:

“Quân Chẩm Huyền, ta thành hôn, ngươi có đến không?”

20

Quân Chẩm Huyền không vào phủ.

Hắn dừng bước ở trước cửa:

“Vào đi, mai ta đến đón ngươi.”

Hả?

Ta sững người.

Ai đón ta? Mai đến đón ai cơ?

Quân Chẩm Huyền cười khẽ, liếc qua ba vị hoàng tử gần như đang bao vây quanh ta.

“Bây giờ làm hoàng tử dễ quá nhỉ.”

“Rảnh rỗi thì nên ra ngoài dạo chút, không thì đi cày ruộng trồng lúa cho đỡ buồn.”

Ta bị lời hắn chọc cười phì ra.

Cảnh Huyên là kẻ mất bình tĩnh nhất.

“Quân Chẩm Huyền! Ngươi hôm nay khiêu khích ta ba lần bảy lượt, đừng trách bản hoàng tử ra tay!”

Còn chưa nói hết, nắm đấm đã vung đến.

Thôi được rồi.

Ta chủ động lùi về sau vài bước.

Với ba chiêu mèo quào của Cảnh Huyên ấy, Quân Chẩm Huyền mà còn thua thì mới là lạ.

Đứng mỏi chân, ta dứt khoát ngồi bệt xuống bậc đá.

Quân Chẩm Huyền cố ý nhường nhịn, nhưng cũng khiến Cảnh Huyên bị ép lùi từng bước.

Không biết điều.

Thật sự không biết điều.

Cảnh Dục ngồi xuống bên cạnh ta, đột nhiên nói:

“Thật ra, nếu muội muốn, ta có thể…”

Có thể gì? Có thể cưới ta à?

Ta lập tức cắt lời hắn:

“Đại ca, thật ra phụ thân ta đã chọn cho ta một người thành thật, sáng mai sẽ đến đón ta đi Giang Nam rồi.”

Nếu là Cảnh Tán hay Cảnh Huyên nói vậy, ta còn tin một chút.

Nhưng Cảnh Dục nói…

ta không tin.
21

Chớp mắt một cái, Cảnh Tán cũng lao vào cuộc chiến.

Biết rõ Quân Chẩm Huyền đang cố tình giấu thực lực, nhưng tim ta vẫn không kìm được mà siết lại.

“Ai ở đó?!”

“Các ngươi đang làm gì vậy! Dừng tay!”

Đám binh lính tuần đêm nghe động liền nhanh chóng chạy tới.

Quân Chẩm Huyền lập tức dừng lại.

Cảnh Huyên và Cảnh Tán thì mệt đến thở không ra hơi.

Cảnh Dục liếc ta một cái thật sâu, rồi mới lấy lệnh bài ra.

Sau khi binh lính lui đi, Quân Chẩm Huyền cũng rời khỏi.

Lúc đi, hắn lại lặp lại một lần nữa: “Ngày mai ta đến đón nàng.”

Cảnh Huyên trừng mắt nhìn bóng lưng hắn:

“Cảnh Thanh Nghi! Ngày mai ta sẽ đến gặp phụ hoàng, nói rằng ta sẽ theo nàng đến Giang Nam!”

Ta không cần trả lời.

Oanh Oanh đã tới, túm cổ áo Cảnh Huyên kéo đi mất.

Chỉ còn lại Cảnh Dục và Cảnh Tán.

Cảnh Tán nhìn ta một lúc lâu, rồi hỏi:

“Nãy ta nghe muội nói với đại ca, là Tướng quân định hôn sự cho muội… chuyện đó là muội tự nguyện sao?”

Ta không chút do dự: “Phải.”

Trần bá ra mở cửa, Cảnh Dục cũng kéo Cảnh Tán rời đi.

Nhưng ta vừa mới vào sân không lâu, Cảnh Tán đã chui qua “hang chó” mà vào.

Ta hoảng đến suýt rút roi: “Nhị ca! Huynh điên rồi sao?!”

Hắn ấp úng:

“Giang Tư Uyển nói nàng ấy biết chế tạo hỏa khí, ta cưới nàng… là vì bản vẽ chế khí trong tay nàng ấy.”

“Cảnh Thanh Nghi, chỉ cần muội đồng ý, ta có thể…”

Có thể cái đầu huynh ấy!

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap