Ta vội sai Trần bá đào rượu mai trong viện lên rồi trốn ra một bên.
Khi phụ thân đến, bọn họ đang đánh đến kịch liệt.
“Chuyện gì đây?”
“Giao đấu thường nhật.”
“Tuổi trẻ tràn trề sức sống.”
“Cha nói đúng. Ta và cha uống rượu, mặc kệ họ.”
30
Quân Chẩm Huyền chuẩn bị một trăm tám mươi tám cỗ sính lễ.
Hắn cho đội rước dâu diễu quanh thành một vòng, rồi mới đưa vào phủ ta.
Ta cảm thấy hơi phô trương.
Hắn lại bảo: “Dù sao cũng bị theo dõi, lộ liễu chút càng tốt.”
Cũng đúng.
Hoàng đế không biết đã phái bao nhiêu người theo dõi bọn ta.
Mặc kệ.
Nhưng có một tin tốt.
Mẫu thân ta về rồi.
Trở lại vào đêm hôm trước — lặng lẽ không một tiếng động.
Quân Chẩm Huyền thấy mẫu thân lúc chính thức tới phủ ta cầu thân.
Hắn sững người.
Một người lớn tướng thế mà vành mắt đỏ hoe.
Mẫu thân chỉ mỉm cười gật đầu, bảo rằng không nhìn nhầm người.
Ngày thành thân, chính tay mẫu thân vấn tóc cho ta.
Ta có rất nhiều điều muốn nói với mẫu thân, nhưng những ngày ấy bà toàn bị phụ thân bám lấy.
Lúc tiễn ta xuất giá, mẫu thân nói: “Ta không đi nữa, sau này từ từ nói chuyện.”
Lúc bái đường, Quân Chẩm Huyền trước mặt mọi người nói muốn làm con rể vào ở rể nhà họ Cảnh.
Phụ thân trừng to mắt.
Mẫu thân mím môi cười.
Ta khẽ giật dây hồng trong tay, thật ra cũng không cần thiết phải vậy.
Nhưng hắn tình nguyện.
Tối hôm ấy.
Cảnh Huyên và Cảnh Tán uống sạch hai vò rượu mơ ta ủ.
Cảnh Dục không đến.
Hắn điều tra mẫu thân ta, điều tra Hương Lâu, điều tra cả Quân Chẩm Huyền.
Nhưng chẳng tìm được gì.
31
Năm đầu sau khi thành thân.
Cảnh Dục được lập làm Thái tử.
Chúng ta ở tận Giang Nam, tin này chỉ xem như chuyện để nghe cho biết.
Về sau, Cảnh Dục bị lập rồi phế, phế rồi lập lại đến ba lần.
Chẳng ai hiểu hoàng đế định làm gì.
May mà chúng ta đã sớm rời khỏi triều đình.
Cảnh Dục cũng thế, hoàng đế cũng vậy, sau mấy năm theo dõi, cũng dứt hẳn.
Năm thứ ba sau thành thân.
Ta sinh được một cô con gái.
Quân Chẩm Huyền cưng như trân bảo.
Cảnh Huyên, Cảnh Tán còn mê mẩn hơn trước, suốt ngày chạy tới Giang Nam.
Cho tới khi Oanh Oanh sinh con trai, Cảnh Huyên từ bỏ ý định tranh ngôi.
Quý phi ruồng bỏ Cảnh Huyên, chuyển sang nuôi “nhân vật nhỏ”.
Còn Cảnh Tán, mấy năm nay không cưới thêm ai.
Giang Tư Uyển biến mất.
Mẫu thân nói, những người công lược thất bại sẽ bị xoá sổ, rồi bước vào nhiệm vụ kế tiếp.
Cảnh Tán không hiểu, chỉ cười nhạt.
Năm thứ năm sau thành thân, ta sinh đôi một trai một gái.
Phụ thân bảo, một đứa theo họ Quân, một đứa theo họ Cảnh.
Lần sinh này rất khó.
Mẫu thân lấy ra một đống dụng cụ ta chưa từng thấy.
Từ lần đó, Quân Chẩm Huyền không dám gần gũi ta nữa.
Dù ta có dụ dỗ thế nào, hắn cũng không động lòng.
Mẫu thân đã dạy ta cách tránh thai từ lâu, nhưng hắn không chịu nghe.
Trời cao chứng giám!
Ta vẫn còn trẻ mà!
…
Quân Chẩm Huyền chịu đựng ba ngày…
rồi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa!
May quá may quá!
(HẾT)