Trong tay vẫn là gói điểm tâm xin từ cung Thái hậu, sợ cung yến kéo dài khiến ta đói.

Gió đêm dịu dàng như bàn tay mịn màng vuốt nhẹ, khiến lòng ta cũng dịu đi theo.

Nhỏ có cái hay của nhỏ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, như chú thỏ mềm ta nuôi trong lòng.

Ta sốt ruột muốn lấy điểm tâm, lại bị bóng người cao lớn của Thẩm Yến Tiêu chắn ngang đường.

“Tuyết Đường, ta nói bao nhiêu như vậy, ngươi nghe chưa? Có đồng ý không?”

Tạ Phong Hồi mím môi, bàn tay cầm điểm tâm siết chặt.

Ta mắt khẽ cụp, lạnh nhạt nói:

“Tuỳ ngươi.”

Dù sao tương lai không liên quan đến ta, hắn muốn sao thì cứ thế.

Ta lướt qua hắn, vòng qua hành lang, chìa tay về phía Tạ Phong Hồi:

“Điểm tâm của ta đâu?”

Ánh mắt hắn sáng rỡ, nhưng giọng thì mang vẻ hờn dỗi:

“Còn tưởng ngươi không cần nữa.”

“Ngươi cất công xin về, sao ta lại không cần?”

Chúng ta sóng vai rời đi.

Dưới hành lang, Thẩm Yến Tiêu khẽ giãn mày, vẻ mặt mang theo đắc ý.

Hắn nghĩ rằng, Triệu Tuyết Đường yêu hắn sâu đậm không có đường lui, cho dù có ghen tuông vô lý, hắn cũng sẽ nhớ ơn mà thiên vị nàng.

Hắn nghĩ đẹp thật.

Cho đến khi yến tiệc sắp kết thúc, đại thái giám theo lệnh hoàng đế dâng thánh chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:

Vĩnh Ninh hầu chi nữ, Triệu Tuyết Đường, đoan trang nho nhã, ôn lương hiền hậu, dung mạo xuất chúng, được Hoàng thượng và Thái hậu nghe danh mà yêu thích, đặc biệt ban hôn cho Tam hoàng tử làm chính phi.

Khâm thử!”

“—Cái gì?!”

13

Thẩm Yến Tiêu bỗng chốc bật dậy, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, run giọng hét về phía ta:

“Nhầm rồi, sao có thể là Tam hoàng tử! Rõ ràng phải là ta mới đúng… Bệ hạ, là sai rồi! Tuyết Đường, mau nói với Bệ hạ, thánh chỉ sai rồi!”

Chúng thần nhìn chàng như nhìn một kẻ điên, còn chàng vẫn không nhận ra, điên cuồng lao đến cướp thánh chỉ.

“Vô lễ!”

Bệ hạ giận dữ quát lớn, kiếm rút ngang ngực chặn lại, ép Thẩm Yến Tiêu phải quỳ xuống đất:

“Mạt tướng nguyện dùng quân công cầu hôn, cầu xin Bệ hạ thành toàn cho đôi ta hữu tình.”

Trán Thẩm Yến Tiêu dập đến chảy máu.

Bệ hạ lạnh lùng nhìn xuống, xoay người hỏi ta:

“Tuyết Đường, con có nguyện ý gả cho Thẩm tướng quân?”

Ánh mắt Thẩm Yến Tiêu sáng rực lên, đầy trông mong nhìn ta.

Thế nhưng ta bước lên hành lễ, từng chữ từng câu, kiên quyết vô cùng:

“Thần nữ, không nguyện!”

“Tuyết Đường!”

Hy vọng trong đáy mắt Thẩm Yến Tiêu vỡ tan:

“Vì sao không nguyện? Nàng quên rồi sao? Chúng ta thanh mai trúc mã, nàng quên…”

“Thẩm tướng quân!”

Ta ngắt lời chàng.

“Ngày tướng quân khải hoàn trở về, ta đã trả lại mọi vật trong phủ tướng quân, và nói rằng, phủ tướng quân, ta sẽ không bao giờ bước vào nữa. Tướng quân, chẳng lẽ không nhớ?”

Thân hình Thẩm Yến Tiêu run lên.

“Là hắn ép nàng phải không? Hắn còn nhỏ hơn nàng ba tuổi, làm sao có thể trông cậy được?”

Ánh mắt chàng lạnh lẽo, hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Phong Hồi.

“Hắn là hoàng tử vô danh không được sủng ái, sao sánh được với ta – thân mang quân công, hôm nay xong yến tiệc, ta sẽ được phong làm Đại tướng quân vương. Tuyết Đường, đừng hồ đồ!”

“Thẩm Yến Tiêu!”

Bệ hạ giận dữ quát lớn.

Rồi ném lên mặt chàng xấp tấu chương tấu tội, tố cáo Thẩm Yến Tiêu vì cứu Tống Huyền Âm mà hy sinh binh sĩ.

“Ngươi thật sự tự cho là công cao đến nỗi coi thường cả con trai trẫm? Phong Hồi dù thế nào cũng là nhi tử của trẫm.”

“Đại tướng quân vương? Tự phong à? Hay ngươi muốn trẫm nhường luôn ngôi cho ngươi?”

Thẩm Yến Tiêu cùng văn võ bá quan đều run rẩy quỳ rạp trên nền.

“Hoàng thượng bớt giận!”

“Bớt giận?”

“Võ tướng của trẫm ngông cuồng đến mức tưởng không có hắn thì giang sơn sẽ đổ. Vênh váo đến độ sắp vác đao kê cổ trẫm, trẫm mà còn sống là may lắm rồi!”

Thẩm Yến Tiêu dập đầu sát đất:

“Mạt tướng không dám, xin bệ hạ minh giám.”

“Cút ra ngoài! Trẫm sợ mình lỡ tay sẽ chém chết ngươi. Phụ thân ngươi, mẫu thân Tuyết Đường dưới cửu tuyền chắc chắn sẽ mắng trẫm là hôn quân!”

Thẩm Yến Tiêu kinh hoàng ngẩng đầu, song đã bị người ta không nể mặt tiễn ra ngoài.

Trước khi đi, hắn không quên ngoái nhìn ta lần nữa.

Ánh mắt mang theo cầu khẩn và hối hận.

Nhưng ta, đã chẳng còn đáp lại dù chỉ nửa phần.

14

Bệ hạ bình tâm lại, liếc nhìn Tạ Phong Hồi đang cố làm ra vẻ ấm ức, hơi áy náy nói:

“Phong Hồi không phụ trẫm kỳ vọng, lễ tế tổ chức rất xuất sắc. Trẫm vốn thấy con còn nhỏ, muốn để con thỏa sức chơi thêm vài năm, ai ngờ lòng tốt của trẫm lại bị người xem như là lãnh đạm vô tình. Vậy từ mai, đến Hộ bộ, cùng thượng thư Lý đại nhân kiểm kê quốc khố và thuế vụ đi.”

Tạ Phong Hồi giấu đi niềm vui nơi khóe miệng, ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc ngẩng đầu, ánh mắt văn võ bá quan nhìn chàng đã đổi khác.

Vị Tam hoàng tử xuất thân thấp kém, trước nay không được để mắt đến, cuối cùng đã bước vào tầm nhìn của triều thần.

Ánh nhìn chuyển dần, rơi xuống người ta, một cô nhi nhà tướng, bỗng như bừng tỉnh.

Hoàng gia nuôi dưỡng con cháu của thần tử có công, xưa nay vẫn ban nhiều ân huệ, ăn mặc xa hoa, gả vào hảo môn là đủ.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap