CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/thien-ha-vi-nang/chuong-1-thien-ha-vi-nang/

Vân Sách hành lễ thật sâu, rồi âm thầm đứng sang phía Hàn Tiếu.

Hai người đã biết chân tướng, mặt mày u ám như sương lạnh, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Thẩm Yến Tiêu và Tống Huyền Âm.

Thẩm Yến Tiêu trừng mắt nhìn ta, ánh mắt phức tạp:

“Vậy là… ngươi đã sớm biết? Vậy tại sao ngươi…”

“Ta sẽ không bao giờ dùng việc bôi nhọ người khác để tô vẽ công trạng cho mình. Trận chiến ấy ngươi thắng lớn, công lao ngươi có thật. Nhưng nhân cách ngươi, trong mắt ta, đã thối nát tận đáy rồi.”

Thẩm Yến Tiêu còn định nói gì đó, đã bị các quý nữ sau lưng ta chắn đường, họ lạnh giọng:

“Chúng ta được giáo dưỡng tốt nhất, nhờ quốc gia che chở, được cha mẹ thương yêu, cũng có lòng trung nghĩa đầy ngực. Chỉ vì xuất thân tốt, không giống như ai đó chui rúc vào giường tướng quân, nên bị xem là chim hoàng yến ngu ngơ tầm mắt nông cạn, chúng ta không phục, cũng không nhận!”

“Như Thái hậu nói, văn võ bá quan đều là trụ cột quốc gia. Nam nữ chỉ khác ở việc phân công, không hề có cao thấp. Kẻ xem thường người khác, chỉ càng chứng minh bản thân hẹp hòi nông cạn, thế thôi.”

Các nàng giận dữ kéo ta rời đi.

Sau lưng, giọng lệnh đầy tức giận của Tạ Phong Hồi vang lên:

“Còn không động thủ!”

Lần này, Thẩm Yến Tiêu thực sự hoảng rồi.

Chàng vội vàng chạy theo xe ngựa của ta, hốt hoảng gọi to:

“Tuyết Đường, đừng làm loạn nữa. Huyền Âm bị tát thế kia, sau này còn mặt mũi nào sống nữa!”

Không ai đáp lời, chàng bỗng quát lớn:

“Nếu ngươi cứ cố chấp như vậy, ta sẽ lập tức quỳ xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ!”

Nhưng ta, một lần cũng chẳng quay đầu lại.

Nàng ấy… thật sự không cần ta nữa sao?

Thân thể Thẩm Yến Tiêu run lên, khi ngẩng đầu lần nữa, xe ngựa đã lẫn vào dòng người ồn ào, mất dạng.

Còn Tống Huyền Âm, đã bị ép quỳ dưới đất, từng cái tát giáng xuống, miệng đầy máu tươi.

11

Thẩm Yến Tiêu nhiều lần cầu kiến ta, nhưng ta đều từ chối không gặp.

Trái lại, Tạ Phong Hồi lại thường vào viện ta, cùng ta ngồi luận chứng cớ, luận dùng người, cuối cùng luận đến cả chuyện tranh đoạt ngôi vị.

“Nếu Thẩm Yến Tiêu chịu quy phục điện hạ, đó là trợ lực lớn. Nhưng nếu không, hắn sẽ là con dao kề cổ.”

Một quân cờ rơi xuống, hắn mới ngẩng cặp mắt phượng:

“Theo nàng, ta nên kết thân với hắn? Hay là… giết hắn cho xong?”

Hàng mi dài khẽ run, mắt cụp xuống, giấu đi biểu cảm, nhưng sự không vui thì hiện rõ.

Rốt cuộc vẫn là tính trẻ con, có cảm xúc gì cũng viết hết lên mặt, khiến ta không nhịn được mà bật cười.

“Nhưng ngươi là người sẽ làm đại sự. Lúc mang chí lớn trong lòng, sao có thể chỉ xét cá tính hay tư thù để dùng người?”

Hắn ngẩng lên nhìn ta, tay thon dài kéo tay áo rộng của ta lay lay, ánh mắt long lanh đầy uất ức:

“Ngươi còn muốn ta đi lấy lòng hắn? Vậy thì cái ngôi cao ấy ta không cần nữa. Chẳng phải ngươi nói sẽ bảo vệ ta sao, sao lại bắt ta cúi đầu xin người ta che chở?”

Ta dở khóc dở cười:

“Để ta nghĩ đã.”

Hắn cong môi cười, mắt cong thành vành trăng, ngoan như một chú thỏ mềm trong lòng ta.

“Không được lâu đâu, ba ngày nữa sẽ luận công ban thưởng rồi. Hắn giờ vẫn tưởng ngươi đang giận dỗi hắn thôi.”

“Ba ngày nữa, nếu hắn biết ngươi thật sự sắp thành thân mà tân lang không phải là hắn, ngươi đoán hắn sẽ thế nào?”

Ta hạ bút, hắn vỡ mặt.

“Không cần đoán, ta sẽ được thấy tận mắt!”

Hắn càng lúc càng vui vẻ, chẳng biết vì đắc ý điều gì.

12

Ba ngày sau, trong cung yến mừng chiến thắng, Thẩm Yến Tiêu rốt cuộc cũng chặn được ta trong điện.

Chàng vẫn khí thế như xưa, nhưng giữa mày đã bớt đi vẻ ngông cuồng.

“Ngươi còn giận dỗi gì nữa? Hôm nay Hoàng thượng sẽ ban chỉ hôn, ngươi trốn thì trốn được mấy chốc? Ngươi cũng mười tám rồi, có cần phải so đo với đứa bé mười lăm tuổi không?”

Mười lăm tuổi?

Hắn mười ba tuổi ra chiến trường, sống chết trên lưỡi đao.

Ta mười hai tuổi quản gia, mưu toan đấu đá.

Hắn quên rồi sao?

Ta lặng thinh, chỉ nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc.

Hắn tự biết lỡ lời, liền ho khẽ mấy tiếng, tiếp tục khuyên:

“Hôm ấy ở trà lâu, ngươi khiến Huyền Âm mất mặt trước bao người, khiến nàng bị cô lập trong quân doanh, không thể trở về nữa. Lại bị Tam hoàng tử tát trước mặt mọi người, nay các tiểu thư Kinh thành coi nàng như trò cười, ai cũng ghét bỏ nàng.”

“Tuyết Đường, ngươi vốn thiện lương, có thể vì ta mà để Huyền Âm cùng ngày vào phủ chứ? Nàng tính cách tự do, không thể bị bó buộc. Ngươi và nàng… không phân lớn nhỏ thì sao chứ?”

Hắn sợ ta từ chối, vội nói thêm:

“Quyền quản gia vẫn ở tay ngươi, phủ tướng quân cũng như xưa để ngươi cai quản. Nàng ấy quen được cưng chiều, ngươi không quản là được.”

“Một người vợ lẽ không quan trọng, chỉ cần ngươi nghĩ đến tình nghĩa mười mấy năm giữa chúng ta, được không?”

Tạ Phong Hồi khoanh tay đứng dưới hòn giả sơn, mặt cau có, vờ như chẳng quan tâm, nhưng ánh mắt cứ liếc trộm bên này.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap