Như lời nhị ca nói, Phí Tố quả là một vị cấp trên thể diện và chu đáo.

Dù là đối với muội muội thuộc hạ, cũng lễ độ vẹn toàn.

Ta biết đó là lời khách sáo, liền cúi đầu cảm tạ.

Thượng Kinh càng gần Tết càng lạnh.

Trước thềm năm mới, ta nhập Thái y viện, bái Thái y lão thành Tôn thái y làm sư phụ.

Mỗi ngày lên trực từ giờ Mão, đêm có khi phải luân phiên.

Thời tiết lạnh lẽo khiến ai cũng sinh bệnh.

Ngự y ai nấy bận rộn, chạy khắp nơi trong cung.

Chớp mắt, đã đến yến hội đầu năm trong cung.

Ta theo Tôn thái y tiến vào điện.

Thánh thượng tới, bá quan mang gia quyến quỳ bái.

Ngồi trên cao một lát, ngài liền lui xuống.

Không còn gò bó, yến hội dần dần náo nhiệt.

Dưới đám đông phía đối diện, Dương Bách Lăng vẫy tay:

“Muội muội!”

Hắn đi nhanh tới ngồi cạnh ta, nhướng mày hỏi:

“Nhị ca muội đâu, sao không thấy?”

Ta ra hiệu:

“Hôm qua huynh ấy nói cùng Tiểu Hà đón giao thừa.”

Mắt hắn sáng lên:

“Hai người họ thành rồi à?”

Ta khẽ mỉm cười.

Cũng gần như vậy rồi, nhị ca đang lặng lẽ chuẩn bị sính lễ.

Trò chuyện thêm vài câu, hắn bảo:

“Mẫu thân ta gần đây không khoẻ, rảnh thì đến xem giúp bà một chút.”

Ta gật đầu thật mạnh:

“Nhất định.”

Hắn vỗ vai ta như thường lệ, liếc về phía trước, nhếch miệng:

“Tên cẩu Từ Hạc Thư kia lại đang lén nhìn muội.”

Ta theo ánh mắt nhìn qua,

Quả nhiên, Từ Hạc Thư đang nhìn ta, vẻ mặt lạnh lẽo như hồ băng.

Ta thu mắt về.

Dương Bách Lăng lầm bầm nhỏ:

“Để hôm nào ta trùm bao tải đánh một trận, cho hắn hết lén lút.”

26.

Khi thánh thượng nhập điện lần nữa, theo sau là Thái tử và Phí Tố.

Cả điện lập tức lặng hẳn đi.

Thánh thượng uống mấy chén rượu, sắc mặt hòa hoãn hơn.

Ngài nhìn về phía Phí Tố bên dưới, nói như đùa:

“Mẫu phi con bảo con đã có người trong lòng?”

“Là tiểu thư nhà ai? Để hôm nay trẫm ban hôn cho các ngươi.”

Thái tử bật cười:

“Hôm trước thần đệ đeo túi hương, chẳng phải do nàng kia tặng đó chứ?”

Phí Tố khẽ cười, nói gì đó.

Nhưng tiếng người rộn rã che mất, ta không nghe rõ.

Yến kết thúc, ta quay về Thái y viện.

Trên đường, lại đụng phải Từ Hạc Thư.

Hắn nắm lấy cổ tay ta, kéo vào sau giả sơn.

Ta dễ dàng gạt tay hắn ra.

Hắn lại tiến đến muốn kéo nữa.

Ta mất kiên nhẫn, giơ tay ra hiệu:

“Ngươi còn muốn gì?”

Từ Hạc Thư ánh mắt như chứa đựng đau thương:

“Ngọc nhi, xưa kia nàng chưa từng nhìn ta như vậy.”

Hắn gần như cầu xin:

“Đừng giận nữa được không?

Ngày mai ta sẽ đến cầu thân, chúng ta thành thân, mang theo mèo con sống cuộc sống như xưa…”

Ta lắc đầu:

“Không thể nào.”

Từ Hạc Thư nghẹn giọng:

“Chẳng lẽ là vì A Quỳnh sao?

Giữa ta và nàng ấy thật sự không có gì, chín tháng nàng không ở đây, ta chưa từng gặp nàng ta.”

“Ngọc nhi, ta thề sẽ không để nàng ta quấy rầy chúng ta nữa, ta sẽ, ”

Ta chẳng buồn đôi co, định quay đi thì hắn đột nhiên ho ra máu.

Giọng hắn khẽ run:

“Ngọc nhi, nàng thực sự muốn bỏ rơi ta sao?”

Hắn gầy guộc, máu loang trên môi, đứng dưới gió lạnh, yếu ớt như muốn tan biến.

“Ngọc nhi, ta ngày nào cũng nhớ nàng, nhớ nàng có ăn đủ không, có gặp ác mộng không, có từng chôn mặt vào chăn mà khóc một mình không…”

“Ta thật sự… rất nhớ nàng.”

Ta bỗng cảm thấy Từ Hạc Thư là kẻ cực kỳ ti tiện.

Hắn đã hiểu rõ ta, nửa thật nửa giả, chỉ muốn dùng mối tình rách nát đó để trói buộc ta thêm lần nữa.

Có lẽ, Thôi Ngọc ngày xưa sẽ rơi vào bẫy đó, vì hai tiếng “Ngọc nhi” mà tan lòng, mà quay lại.

Nhưng giờ thì không.

Vết thương đã lành, nhưng nỗi đau khắc sâu đến tận xương.

Ta nhìn hắn, khẽ nhếch môi cười đầy mỉa mai.

Ngốc nghếch.

Ta sẽ không bao giờ tin ngươi nữa.

Ta quay đầu rời đi, không chút do dự.

Phía sau, hắn đổ gục xuống.

Đi được chừng năm trượng, ta nghe tiếng đại tỷ hốt hoảng gọi:

“Ca ca Hạc Thư!”

27.

Đêm nay đến lượt ta trực.

Một cung nữ từ Chiêu Dương điện chạy đến Thái y viện, nói rằng Thục phi nương nương có việc tìm ta.

Ta lo bệnh đau đầu cũ của người lại tái phát, bèn giao mèo con cho đồng sự trông coi, rồi theo cung nữ tới Chiêu Dương điện.

Nghe nói thuở trẻ Thục phi từng rơi xuống vách đá, bị thương ở đầu, từ đó thường xuyên đau nhức.

Từ khi ta vào Thái y viện, vẫn thường đến châm cứu cho người.

Khi đến điện, Thục phi đang ngồi trước bàn trang điểm.

Thấy ta, người phất tay gọi lại gần.

Ta tháo hòm thuốc, chuẩn bị hành châm.

Thục phi khẽ cười:

“Hôm nay gọi ngươi tới, không phải vì bệnh đầu.”

Người mở hộp trang điểm trên bàn:

“A Ngọc, ngươi xem có món nào hợp ý không?”

Trong hộp toàn là trâm cài, vòng ngọc, trang sức quý giá lấp lánh.

Thục phi năm xưa cũng từng bị chứng mất tiếng.

Người nhìn ra lời từ chối của ta, nắm tay ta, dịu dàng hỏi:

“Không thích trang sức à?”

“Vậy thì thích…”

“Thưa mẫu phi.”

Một giọng nói vang lên, cắt ngang lời người.

Không biết từ khi nào, Phí Tố đã đến.

Ta nghiêng người hành lễ.

Vừa ngẩng đầu, ánh mắt vô thức lướt qua eo hắn – khẽ sững lại.

Thục phi bật cười:

“Con đến cũng đúng lúc lắm.”

“Là tiểu thái giám nào trong cung ta báo tin cho con vậy?”

Phí Tố đáp:

“Nghe nói mẫu phi bị đau đầu, nhi thần đặc biệt đến thăm.”

Mẫu tử hàn huyên đôi câu.

Ta đang định lui ra ngoài chờ thì Thục phi gọi lại:

“A Ngọc, hôm nay cũng không có gì gấp, ngươi về nghỉ trước đi.”

Rồi lại nói với Phí Tố:

“Ngươi cũng đi đi.”

28.

Rời khỏi Chiêu Dương điện, trời đã tối hẳn.

Cung nữ bên cạnh cầm đèn soi đường cho ta.

Phí Tố từ phía sau tiến tới, nhận lấy đèn trong tay cung nữ.

Cung nữ liền lặng lẽ lui xuống.

Chúng ta sánh vai mà đi.

Hắn hỏi:

“Sống trong cung có quen không?”

Ta khẽ gật đầu.

Cả đường đi không lời.

Đến cửa Thái y viện, ta hành lễ cáo từ.

Phí Tố giơ tay ra, bàn tay rơi nhẹ trên cánh tay ta.

Đầu ngón tay thô ráp, dù cách lớp áo dày ngày đông, vẫn cảm nhận rõ ràng.

Hắn cười:

“Ngươi hành lễ với ta nhiều quá rồi đấy.”

Lời vừa dứt, gió lạnh ùa qua, cuốn theo những cánh hoa mai đỏ rơi rụng.

Hắn rút tay lại, cúi người, nhìn ta chăm chú:

“Thôi Ngọc.”

“Ngươi ghét ta sao?”

Ta khẽ sững người.

Hắn nhướng mày:

“Không nói?”

“Vậy tức là thích ta rồi.”

“Muốn gả cho ta không?”

“Không nói?”

“Vậy thì…”

Ta giơ tay bịt miệng hắn lại.

Phí Tố cúi mắt nhìn tay ta.

Ta ngó quanh một lượt, xác nhận không ai nghe thấy mới rút tay về.

Hắn lập tức nắm lấy tay ta:

“Không được từ chối nhanh như vậy.”

Trong giây phút giằng co, mèo con không biết từ đâu nhảy ra,

Chạy vài bước liền leo lên người Phí Tố, cọ cọ vào ngực hắn.

Hắn lúng túng đỡ nó.

Ta định đưa tay đón lấy mèo thì hắn nghiêng người tránh, cười:

“Mèo của ngươi rất thích ta đấy.”

Ta bất đắc dĩ, chỉ vào nốt đỏ đang nổi lên trên tay hắn.

Chưa kịp nói gì, Phí Tố đã đổ gục vào người ta.

“…”

Ta vội đỡ lấy hắn, lùi mấy bước mới đứng vững.

Mèo con nhảy xuống đất, chạy một mạch vào trong Thái y viện.

Chốc lát sau, một đồng sự vừa dụi mắt vừa bước ra.

Thấy Phí Tố ngất xỉu, liền vội vàng cùng ta dìu hắn vào trong.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap