29.
Kể từ hôm đó, Phí Tố trở thành khách quen của Thái y viện.
Hầu như ngày nào cũng tới, nán lại chừng một tuần hương rồi về.
Mỗi lần đến đều mang theo một món quà nhỏ.
Hôm nay là bánh đậu ngọt của Nhụy Phương Trai, mai là bánh hoa quế của tiệm Kim Ký.
Mèo con thì mỗi lần hắn đến là lại chạy nhào ra đón.
Ta hết cách, đành phải nhốt nó trong lồng một tuần hương mỗi ngày.
Thế mà Phí Tố lại chẳng sợ dị ứng, cứ tiến lại gần mèo, nói mấy câu vu vơ như oán trách:
“Nương tử nhà ngươi chẳng thèm để ý đến ta.”
Hắn là Sở vương đương triều, ta nào dám không để ý?
Ta bước tới, giơ tay:
“Ta khi nào không để ý đến chàng?”
Phí Tố cười, như được lợi, hỏi:
“Muốn gả cho ta không?”
Hắn rất lạ lùng.
Hết lần này đến lần khác hỏi ta, nhưng lại không để ta trả lời.
Luôn nắm tay ta, đoạt lấy lời nói khỏi miệng ta.
Chớp mắt, đã cuối xuân.
Ngày mười lăm tháng này là ngày thành hôn của nhị ca và Tiểu Hà.
Nghe nói lúc đầu phụ thân phản đối vì môn đăng hộ đối.
Không biết sau đó thế nào, chẳng những đồng ý mà còn thúc cưới gấp.
Hôm đó, ta đến nhà Tiểu Hà.
Dìu nàng lên kiệu hoa, tiễn nàng xuất giá.
Ta đã từng nói sẽ không quay về Thôi phủ gia nữa.
Vậy nên, chỉ lặng lẽ đứng giữa khách khứa nơi cửa phủ, nhìn lễ thành.
Lúc chuẩn bị rời đi, một người níu lấy tay áo ta.
Là đại tỷ.
Nàng nói:
“Ca ca Hạc Thư bị bệnh, rất nặng.”
Chẳng liên quan gì tới ta.
Ta quay người định bước.
“Thôi Ngọc!”
Đại tỷ nghiến răng:
“Đã đi rồi,
Sao còn quay về?”
Ta chợt bừng tỉnh.
Nhớ lại mùa đông năm trước.
Khi ấy, Thôi Ngọc cũng từng nghĩ như vậy.
Cứ ngỡ rằng được yêu mới có lý do sống tiếp.
Rồi lại đổ lỗi cho sự tồn tại của đại tỷ là nguyên do khiến mình không được yêu.
Sau đó, vì khát vọng nhỏ nhoi ấy, tự lừa mình dối người.
“A Ngọc.”
Đại tỷ bỗng hạ giọng, nghẹn ngào:
“Huynh ấy… rất muốn gặp muội.”
“Muội đến gặp một lần thôi, được không?”
Ta lắc đầu, xoay người rời đi.
30.
Không biết là lần thứ bao nhiêu, Phí Tố lại hỏi ta câu ấy, lại đưa tay đến nắm lấy tay ta.
Lần này, ta nhẹ nhàng né tránh.
Rồi ta giơ tay lên, lặng lẽ hỏi:
“Tại sao chàng không để ta trả lời?”
Phí Tố im lặng.
Mi mắt rũ thấp, hàng mi dài che khuất mọi cảm xúc trong đáy mắt.
Ánh nhìn của hắn rơi xuống mặt đất, rơi trên người mèo con, nhưng tuyệt nhiên không dừng lại trên tay ta.
Ta đưa tay nâng cằm hắn, buộc hắn phải nhìn thẳng vào ta.
Lặng lẽ ra hiệu:
“Không được lảng tránh ánh mắt ta, cũng không được nhắm mắt lại.”
Phí Tố nghe lời, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn vào tay ta.
Một lát sau, hắn đột ngột ngẩng đầu:
“Ngươi… nguyện ý gả cho ta?”
Ta khẽ gật đầu.
Từ lúc ở biên ải, ta đã quen nhìn thấy dáng vẻ mưu lược trầm ổn của hắn.
Về lại kinh thành, lại hay thấy hắn tươi cười.
Chỉ chưa từng thấy hắn như lúc này, như một đứa trẻ không dám tin là mình sắp được quà.
Hắn hỏi đi hỏi lại.
Mà hôm nay, ta cũng không nhớ rõ mình đã gật đầu bao nhiêu lần.
Cho đến khi thuộc hạ tìm đến vì công vụ, hắn mới lưu luyến rời đi.
Chỉ một ngày sau, thánh chỉ ban hôn đã được ban xuống.
Tôn thái y cho ta nghỉ phép.
Ta đến thăm Thục phi nương nương tại Chiêu Dương điện.
Người kéo tay ta, nói chuyện rất nhiều.
Thấy mèo con trong tay ta, người thoáng sửng sốt, ánh mắt mềm đi:
“Hồi nhỏ, A Tố cũng từng nuôi một con mèo con.”
“Nhưng hắn cứ chạm vào mèo là lại nổi ban đỏ, đôi khi còn ngất xỉu.”
“Vua cha hắn biết được, liền hạ lệnh cấm tuyệt không cho hắn nuôi mèo.”
Bà vuốt đầu mèo con, cảm thán:
“Sau đó, chẳng rõ con mèo ấy được đưa đi đâu.”
Ta cong môi, nâng cằm mèo con khẽ xoa:
“Mèo con, là ngươi sao?”
Mèo tròn mắt nhìn ta.
Một lát sau, nó chậm rãi… chớp mắt.
31.
Một ngày trước khi thành thân, phụ thân gửi thư đến.
Trong thư viết rất nhiều.
Từ đầu chí cuối, lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là:
“A Ngọc, con gái của phụ thân… mọi chuyện đều là lỗi của cha và mẹ con.”
Cuối thư, phụ thân viết:
“Từ ngày con rời phủ, mẹ con đêm nào cũng khóc.”
“Bà ấy ngày đêm nhớ con, mong con trở về.”
Đọc xong thư, ta ngồi yên trước án thư rất lâu.
Cho đến khi nến cháy cạn, ta mới cất thư đi, chớp mắt xua đi vị khô rát.
Ngày hôm sau, ta xuất giá từ trong cung.
Suốt dọc đường, tiếng trống gõ vang rền rĩ.
Giữa chừng, kiệu hoa bỗng dừng lại.
Dường như có người chắn đường.
Bên ngoài vang lên tiếng người ồn ã.
Cung nữ ngoài kiệu trấn an ta:
“Tiểu thư chớ lo, ngay lập tức có thể đi tiếp.”
Lời vừa dứt, kiệu lại được nâng lên.
Tới vương phủ, kiệu dừng.
Phí Tố đưa tay dắt ta xuống.
Mèo con hôm nay cũng mặc xiêm y đỏ, ngoan ngoãn theo sau chân ta.
Chúng ta sánh bước đi qua tiền viện, vào tân phòng.
Ngoài cửa sổ, mây nhạt trăng mờ, ánh nến hỷ phản chiếu đôi bóng bên nhau.
Trời vừa sáng, mèo con meo meo gọi bên ngoài phòng.
Ta vừa định ngồi dậy, nam nhân đã vươn tay kéo ta vào lòng.
Ta ngã vào lồng ngực rắn rỏi của hắn.
Phí Tố vẫn nhắm mắt, ngón tay len qua tóc ta.
Ta bật cười khẽ, ngước nhìn hắn, không kiềm được đưa tay chạm nhẹ môi hắn.
“Phu… quân.”
Phí Tố mở mắt, ánh mắt sáng như sao:
“A Ngọc?”
Ta giật mình, lấy lại bình tĩnh, thử cất tiếng gọi lại lần nữa:
“Phu… quân.”
Phí Tố mỉm cười, trở mình đè xuống:
“Giọng phu nhân thật là dễ nghe.”
Những gì tiếp theo… có chút hỗn loạn.
Hắn ôm lấy ta.
“Phu nhân.”
“Ừm…”
“Thích Phí Tố không?”
“Th… thích.”
“Thích ai?”
“Thích… Phí Tố.”
(Hết)