Ta quay đầu, nhìn gương mặt mẫu thân trong ánh nến vàng, dịu dàng và ấm áp.
Chính là dáng vẻ người mẹ mà thời thơ ấu ta hằng mong.
Lau tóc xong, ta ngồi xuống án thư.
Còn vài quyển y thư mà nhị ca tìm được, ta vẫn chưa kịp đọc hết.
Đang ghi chú trong sách thì mèo nhỏ, no nê rồi liền nghịch ngợm, nhảy lên án, làm đổ nghiên mực.
Mực đen loang ra, làm hỏng mấy trang sách, còn vấy cả lên váy ta.
Biết mình phạm lỗi, mèo nhỏ rụt rè nhìn ta.
Ta xoa đầu nó, mỉm cười dịu dàng.
Vừa định bế nó xuống để dọn dẹp,
Thì mẫu thân đã bước tới, túm lấy cả con mèo.
Ta chưa kịp ngăn, bà đã vung tay ném mạnh nó xuống đất.
Mèo nhỏ kêu lên một tiếng thảm thiết.
Mẫu thân nhìn nó lạnh giọng:
“Súc sinh vẫn là súc sinh, ngoài ăn với phá hoại thì chẳng có ích gì!”
“Ngọc nhi, mẫu thân đã sai người…”
Tim ta như ngừng một nhịp, lập tức vòng qua bà, ôm lấy mèo nhỏ đang nằm ngửa bốn chân.
Ta lo lắng kiểm tra xem nó có bị thương.
Sau khi xác nhận không có vết thương ngoài da, ta ôm mèo chạy ra ngoài.
Mẫu thân gọi theo:
“Ngọc nhi, con định đi đâu?”
Ta không đáp.
Lên xe ngựa, ta bảo phu xe lập tức tới chợ rau.
Mèo nhỏ trong lòng thở gấp, ta không ngừng vỗ về:
“Sẽ không sao đâu… sẽ không sao đâu…”
Tới chợ, ta băng qua ngõ hẻm, không dừng chân, chạy một mạch đến nhà Trương tiên sinh.
Năm xưa mèo nhỏ mắc bệnh, chính là ông chữa khỏi.
Trương tiên sinh mở cửa, đón lấy mèo nhỏ.
Một khắc sau, ông nói:
“Mèo chỉ bị hoảng sợ, không có thương tích.”
Ta lúc ấy mới thở phào, tay vịn mép bàn mà ngồi xuống.
May mắn, thật may.
Lau đi mồ hôi trên trán, ta cảm tạ rồi bế mèo rời khỏi.
23.
Chợ đêm vẫn ồn ào náo nhiệt.
Ta ngồi xuống một bậc thềm thấp.
Mèo nhỏ đã hồi phục, mắt tròn đảo qua khắp nơi.
Ta cúi đầu, áp má vào thân nó.
Một bóng người đổ xuống trước mặt.
“Nhị ca và mẫu thân đang tìm muội ở phía trước.”
Nam tử cúi đầu nhìn ta, giọng nhẹ như gió thoảng.
Ta ngẩng lên, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Phí Tố ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt ta:
“Thôi Ngọc, hiện giờ muội muốn làm gì?”
Ta mơ hồ tỉnh táo lại, đưa tay ra hiệu:
“Có thể cho ta mượn ít bạc không? Ta muốn đến khách điếm.”
Phí Tố tháo ngọc bội bên hông, đưa cho ta:
“Trên người ta chỉ có thứ này là đáng giá.”
Ta nhìn ngọc bội trong tay hắn, có chút do dự.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn cúi người, tự tay treo ngọc bội lên tai mèo nhỏ.
Rồi xoay người rời đi, bóng dáng dần khuất sau làn đêm.
Tai mèo mềm, không chịu nổi sức nặng của ngọc bội.
Khi nó sắp rơi xuống, ta đưa tay đón lấy.
Ngọc bội trong tay vẫn còn hơi ấm, như còn lưu giữ nhiệt độ của chủ nhân.
Ta siết chặt ngọc, tìm đến một khách điếm.
Chưởng quầy nhận ra lai lịch ngọc bội, không thu bạc, lập tức sai tiểu nhị dẫn ta lên phòng.
Tiểu nhị đưa cho ta một chiếc chuông bạc, mặt đầy cung kính:
“Cô nương có việc gì, chỉ cần lắc chuông, tiểu nhân sẽ đến ngay.”
Ta gật đầu, trao bức thư mới viết cho hắn, nhờ chuyển tận tay nhị ca.
24.
Hôm sau, vừa hửng sáng, cửa phòng đã bị nhị ca gấp gáp gõ vang.
“Muội muội, ta chưa nói với mẫu thân, chỉ một mình tới thôi.”
Ta đứng dậy mở cửa.
Nhị ca lo lắng quan sát ta từ trên xuống dưới, thấy ta không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngồi xuống trước bàn, nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Chuyện hôm qua, ta đã nghe mẫu thân kể lại rồi.
Con mèo vẫn ổn chứ?”
Ta bế mèo đặt vào lòng nhị ca:
“Muội muốn dọn ra khỏi Thôi phủ gia.”
Tay đang xoa đầu mèo của nhị ca khựng lại:
“Muội à…”
“Phụ mẫu nhất định sẽ không đồng ý đâu.”
Ta nhìn chằm chằm vào huynh ấy, ánh mắt đầy khẩn cầu, đưa tay ra hiệu:
“Vậy nên muội cần huynh giúp.”
Giọng nhị ca nặng nề hơn:
“Nếu ta cũng không đồng ý thì sao?”
Ta vẫn lặng lẽ nhìn huynh, hốc mắt dần dần đỏ ửng.
Cuối cùng, nhị ca nhắm mắt, chịu thua:
“Được, ta giúp muội.”
Mắt ta sáng lên, khẽ cong môi:
“Thật không?”
Nhị ca bật cười bất đắc dĩ:
“Thật.”
Chúng ta bắt đầu bàn bạc về chuyện này.
Sau một hồi suy nghĩ, nhị ca nói:
“Nếu muội làm việc trong Thái y viện, quả thực có thể ở lại trong cung.
Phụ mẫu bên đó, cứ để ta khuyên giải.”
“Chỉ là hiện giờ họ vẫn không tin muội thật sự vào được Thái y viện.”
Không tin – chẳng qua là không tin năng lực của ta.
Trong mắt họ, Thôi Ngọc vĩnh viễn chỉ là đứa con gái không biết nói, không biết lấy lòng, chẳng có lấy chút gì khiến người yêu thương.
Ta hạ quyết tâm cùng nhị ca về phủ một chuyến.
Phụ thân đã vào triều, đại tỷ không thấy bóng dáng.
Thấy ta trở về, mẫu thân tiến lên nắm lấy tay ta.
Bà tựa hồ cũng không biết nói gì, chỉ im lặng nhìn ta.
Ta rút tay lại:
“Ngày mai con sẽ vào Thái y viện, từ nay về sau sẽ ở lại trong cung.”
Mẫu thân nhìn bàn tay trống trơn, nhíu mày:
“Ngọc nhi, con đang giận dỗi với ta sao?”
Bà không tin nổi, giọng trầm xuống:
“Chỉ vì một con súc sinh mà con giận cả người sinh ra con?”
Ta giơ tay, ra hiệu mạnh mẽ:
“Con mèo không phải súc sinh!”
Không khí chợt như đông cứng lại.
Mẫu thân lặng thinh, ánh mắt nhìn ta dần trở nên tối tăm.
Mấy khắc sau, bà bật cười lạnh:
“Thôi Ngọc, từ nhỏ con đã cổ quái, suốt ngày chỉ biết đọc sách với ôm ấp mấy con vật, không dịu dàng như A Quỳnh, không hoạt bát như Trường Vũ…”
“Mẫu thân!”
Nhị ca quát khẽ cắt ngang.
Bà vẫn tiếp lời, giọng như đao bén:
“Giờ lớn rồi thì bất hiếu vô lễ, hòa ly cũng chẳng hỏi han gì, chín tháng trời không một lá thư, coi cha mẹ chẳng ra gì.”
“Giờ còn bịa chuyện nói mình vào Thái y viện. Con là dạng gì ta còn không rõ? Nếu thật có bản lĩnh, sao đến nói cũng không nói được?”
“Thôi Ngọc, ta thật sự quá thất vọng về con rồi…”
Dù nhị ca đã bịt tai ta, những lời kia vẫn cứ từng câu, từng chữ đâm xuyên vào tận đáy lòng.
Lời lẽ không chút lưu tình ấy, không khác gì lột trần mọi ảo vọng mẫu tử giữa ta và bà.
Khoảnh khắc đó, một bức tường không thể vượt qua đã dựng lên, giữa máu mủ ruột rà.
Ta nghĩ, ta sẽ không bao giờ còn mong đợi tình mẫu tử từ bà nữa.
Nhị ca giọng run run, khẽ dỗ bên tai:
“Muội ngoan, đừng nghe, chúng ta không nghe, một lời cũng không nghe…”
Ta chậm rãi gỡ tay huynh ra, mỉm cười với huynh ấy.
Nếu là Thôi Ngọc của ngày trước, hẳn đã trốn vào hẻm vắng mà khóc đến nghẹt thở.
Nhưng giờ thì khác.
Ta vừa là nàng, lại không phải nàng.
Ta giơ tay ra hiệu:
“Không sao, ta cũng rất thất vọng về mẫu thân.
Nếu đã cùng nhau thất vọng, thì có lẽ kiếp này chẳng có duyên mẹ con nữa rồi.”
Ta quỳ xuống trước bà, cúi mình.
Ba lạy, đoạn tuyệt tiền duyên.
Khi sắp bước ra khỏi Thôi phủ gia, bà bỗng gào lên sau lưng:
“Thôi Ngọc!
Nếu con bước ra cánh cửa này, thì đừng bao giờ quay về nữa!”
Như bà mong muốn.
Ta sẽ không quay đầu lại.
25.
Trước ngày nhập Thái y viện, ta đến Vương phủ một chuyến.
Túi hương đã làm xong từ năm ngày trước, vốn định nhờ nhị ca mang đến cho Phí Tố.
Nhưng sau chuyện ngọc bội, ta vẫn nên đích thân cảm tạ.
Phí Tố nhận lấy túi hương và ngọc bội, khẽ nói:
“Nghe nói ngươi sẽ vào cung ở?”
Chắc là nhị ca nói với hắn.
Ta gật đầu:
“Thuận tiện hơn cho việc làm ở Thái y viện.”
Phí Tố nói:
“Ta hay vào cung, nếu ngươi có việc, cứ đến tìm ta.”