19.
“Cha mẹ!”
Đại tỷ đã trở về, bước nhanh vào sảnh.
Nhìn một vòng, nàng nhoẻn cười:
“Trường Vũ cũng về rồi à!”
Nhị ca gật đầu:
“Đại tỷ.”
Tựa như đến lúc này mới thấy được ta, đại tỷ vui mừng:
“Ngọc nhi!
Tháng trước ta còn nhắc đến muội với Hạc Thư ca ca.
Muội đi đâu mà bặt vô âm tín?”
Mẫu thân mới nhận được thư trong ngày, nên đại tỷ còn chưa biết ta từng đến biên ải.
Nhị ca nói:
“Muội ấy làm y nữ nơi biên cương, lập công lớn, hoàng thượng đã hạ chỉ, tháng sau sẽ nhập Thái y viện nhận chức.”
Mẫu thân buông đũa, kinh ngạc:
“Thật sao?”
Đại tỷ khẽ cười:
“Trường Vũ lại đùa rồi. Ngọc nhi nhát gan như thế, sao có thể đến nơi hiểm địa?
Chuyện nhà nói cũng đành, nếu để người ngoài nghe thấy, lỡ liên lụy đến cha thì hỏng.”
Phụ thân nghe thế thì chau mày quát:
“Trường Vũ, đừng nói càn.”
Nhị ca liếc nhìn ta, chỉ nhún vai bất lực.
Cơm nước xong, ta về lại viện xưa.
Không ngờ nơi đây vẫn sạch sẽ như cũ.
Tỳ nữ nói:
“Tiểu thư không có ở đây, phu nhân mỗi ngày đều cho người quét dọn.”
Ta ôm mèo nhỏ, lật mấy quyển y thư trên án, thì mẫu thân đến.
“Ngọc nhi, nói thật cho mẫu thân biết, suốt thời gian qua con ở đâu?”
Ta ra hiệu hai chữ “Biên ải”.
Mẫu thân lắc đầu, vẫn không tin.
Tựa như một câu nói của đại tỷ đã khiến trong lòng bà phủ nhận cả lá thư từ nhị ca.
Nhưng bà không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Chốc lát, viền mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Ngọc nhi, con gầy đi nhiều lắm.
Sao chín tháng rồi không viết lấy một phong thư về nhà? Con có biết ta đã lo lắng thế nào không?”
Ta không quen với cảnh này, khẽ gỡ tay bà ra.
Nhị ca vừa hay đến, cười gọi:
“Muội muội!”
Huynh kéo tay ta, quay sang nói với mẫu thân:
“Mẫu thân, con có chút việc muốn đưa Ngọc nhi ra ngoài, xin cáo lui trước.”
Ra đến gần cổng phủ, ta mới hoàn hồn hỏi:
“Nhị ca muốn đưa ta đi đâu?”
Huynh gãi cổ:
“Ta hẹn Bách Lăng ở Thính Nguyệt lâu… còn có Tiểu Hà nữa, ta bảo nàng là muội cũng sẽ đến.”
Huynh chắp tay trước ngực:
“Muội muội, giúp huynh một lần.”
Ta không nhịn được cười, gật đầu đồng ý.
Tới nơi, Bách Lăng và Tiểu Hà chưa đến, lại chạm mặt Túc vương đang mặc thường phục.
Nhị ca tiến lên chào hỏi.
Ta ôm mèo nhỏ, không dám lại gần, chỉ đứng xa thi lễ.
Chẳng bao lâu sau, Bách Lăng đến.
Tiểu Hà cũng theo sau không lâu.
Bàn tròn không lớn, nàng ngồi cạnh nhị ca nhưng cách khá xa.
Cùng ta đùa nghịch mèo nhỏ.
Suốt buổi, nhị ca cứ nhìn nàng nhiều lần, mà nàng như chẳng để ý.
Trời dần tối, Bách Lăng có việc nên cáo từ.
Rồi đến lượt Tiểu Hà cũng muốn về.
Nhị ca đứng lên muốn tiễn nàng, nhưng nàng từ chối.
Nhị ca ngẩn người.
Ta đẩy vai huynh, ra hiệu:
“Đuổi theo đi.”
Giác quan nữ nhân mách bảo ta, Tiểu Hà có tình cảm với huynh, chỉ là còn ngại điều gì chưa thể tiến tới.
Nhị ca nhìn ta, gật đầu, rồi sải bước đuổi theo.
20.
Tiệc tan.
Ta ôm mèo chuẩn bị hồi phủ, phía trước đột ngột có người lao ra, kéo ta vào lòng.
“Ngọc nhi, cuối cùng nàng cũng về rồi.”
Là Hạc Thư.
Hắn ôm rất chặt, giống như đêm mưa chín tháng trước.
Mèo nhỏ vùng khỏi tay ta, nhảy xuống đất.
Ta nhanh tay điểm huyệt hắn, khiến hắn không thể cử động trong một canh giờ.
Đẩy hắn ra, ta lập tức đuổi theo mèo.
Mèo con chạy rất nhanh, leo lên lầu, tung tăng khắp nơi.
Cuối cùng bị một người ôm lấy.
Là Túc vương.
Ta vội bước tới nhận lại mèo.
May thay, hắn chỉ tiếp xúc trong chốc lát, mới nổi chút mẩn đỏ nhẹ.
Giao mèo cho tiểu nhị trông nom, ta rửa tay rồi bắt mạch cho Túc vương.
Sức khỏe hắn đã hồi phục, ta ra dấu hỏi gần đây có thấy khó chịu ở đâu chăng.
Hắn đáp:
“Đôi khi đau đầu.”
“Đau ở đâu?”
“Trán.”
Ta hiểu, dẫn hắn vào nhã gian, mời nằm xuống ghế dài, châm cứu giải trừ.
Một tuần hương sau, ta thu kim.
Khi rời đi, hắn bỗng hỏi:
“Chứng dị ứng lông mèo này… có thể chữa không?”
Ta ra dấu:
“Trong y thư có ghi, có thể dùng túi hương chứa các dược liệu như hoắc hương, bạch chỉ, mang theo người để giảm triệu chứng.”
“Nhưng chỉ giảm nhẹ, không thể trị tận gốc.”
Hắn gật đầu:
“Trong phủ cô không ai biết may vá.”
Dừng lại chốc lát, hắn nói tiếp:
“Cả tỳ nữ cũng không.”
Ta ra dấu:
“Nếu điện hạ không chê, ta có thể làm giúp một túi hương.”
Hắn khẽ gật đầu, khoé môi cong nhẹ:
“Được.”
Ta cáo biệt.
Nhận lại mèo nhỏ từ tay tiểu nhị, rồi lên xe ngựa trở về Thôi phủ.
21.
Đêm đến, lúc sắp sửa đi nghỉ, tỳ nữ bẩm có người cầu kiến.
Qua khe cửa viện, ta trông thấy Từ Hạc Thư.
Khi ở Thính Nguyệt lâu, ta chưa kịp nhìn kỹ hắn.
Giờ đây mới phát hiện hắn đã gầy đi rất nhiều.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nước da càng thêm tái nhợt.
Hắn khẽ mở miệng:
“Ngọc nhi.”
“Ta sai rồi, nàng ra đây được chăng? Để ta ôm nàng một cái thôi, có được không?”
Xưa kia, mỗi khi dỗ dành ta, hắn cũng hay dịu giọng như vậy.
Khi ấy, lòng ta luôn mềm nhũn chỉ sau đôi câu.
Nhưng giờ đây, tâm ta yên ắng như nước giếng, không gợn nổi nửa làn sóng.
Ta không cho rằng giữa ta và hắn còn điều chi gọi là hiểu lầm.
Mọi thứ đều đã phơi bày ra ánh sáng.
Sự do dự của hắn, sự lạnh nhạt, khinh miệt mà hắn từng dành cho ta,
Từng việc, từng việc, không thể xóa bỏ.
Ta đưa tay ra hiệu:
“Giữa ta và ngươi, đã dứt sạch sẽ.
Ngươi đi đi, đừng đến tìm ta nữa.”
Từ Hạc Thư nhìn ta, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ngọc nhi, ta và nàng chưa chính thức làm thủ tục hòa ly tại nha môn.”
“Chuyện đó, không tính được.”
Lời hắn khiến ta sững người.
Thấy ta lặng thinh, hắn liền bước qua ngưỡng viện, tay duỗi ra muốn nắm lấy ta.
Ta chau mày, chuẩn bị tránh đi,
Thì nhị ca không biết trở về từ bao giờ, tay đặt lên vai hắn, cười lạnh:
“Nửa đêm canh ba, hầu gia lại muốn lẻn vào khuê phòng muội muội ta?”
“Chuyện này mà truyền ra ngoài, hầu gia còn mặt mũi nào gặp người?”
Từ Hạc Thư mặt trầm xuống:
“Ta và nàng chưa hề hòa ly.”
Nhị ca nhướng mày:
“Đã vậy, ngày mai ta lấy công trạng trong chiến dịch vừa qua, vào Kim Loan điện cầu một đạo thánh chỉ hòa ly cho muội ta.”
Từ Hạc Thư nghiến răng:
“Thôi Trường Vũ!”
Nhị ca nhấc cánh tay hắn, lôi ra ngoài:
“Hầu gia thân thể yếu ớt, nên bớt tức giận thì hơn.”
“Muội muội, vào nhà đi, đóng cửa lại. Mai ta sẽ cho người bố trí mấy tên hộ vệ. Lần sau, chớ để thứ dơ bẩn nào xông vào nữa.”
Ta khẽ gật đầu, đóng chặt cửa phòng.
22.
Hôm sau, nhị ca quả thật vào cung, vì ta và Từ Hạc Thư cầu một đạo thánh chỉ hòa ly.
Phu thê ba năm, ta hiểu rõ Từ Hạc Thư là kẻ sĩ diện đến mức nào.
Nếu không, năm xưa khi đại tỷ bỏ trốn, hắn đã chẳng để ta thay thế lên kiệu hoa.
Nay hòa ly đã danh chính ngôn thuận, hắn cũng không còn cớ dây dưa.
Tháng tới ta sẽ vào Thái y viện.
Nhân khoảng thời gian rảnh rỗi này, ta đọc thêm nhiều y thư.
Mẫu thân đến khi ta vừa tắm xong.
Gần đây, bà thường lui tới viện ta.
Có khi lặng lẽ ngồi trên ghế, chỉ lẳng lặng ngắm ta.
Có khi chủ động tìm lời để nói chuyện đôi ba câu.
Không biết từ khi nào, bà đã học được hình ngữ, giờ đã có thể hiểu ý ta.
Thấy ta đang vắt tóc ướt bên giường, bà bước tới, đón lấy khăn từ tay ta.
Ta ngây người.
Bà nhẹ nhàng nâng mái tóc dài của ta, lau từng sợi.