Cái này chẳng phải giết tôi sao?

Tôi lập tức siết chặt cổ Phó Diễn Xuyên.

Đi được vài bước, anh ta hạ giọng, giọng đầy ẩn nhẫn:

“Thả lỏng tay.”

Tôi chớp mắt đầy khó hiểu.

Tổng tài có phải thay đổi thất thường thế này không?

Tôi ngẩng đầu nhìn, ồ trời ơi!

Mặt anh ta đã đỏ bừng như gan lợn!

Ngay trước khi anh ta sắp ngất, tôi vội vàng nới lỏng tay.

“Cô mà bóp chết tôi, thì…”

Anh ta chưa nói hết câu, tôi đã bịt miệng anh ta lại.

Mẹ của Phó Diễn Xuyên bước đến, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn tôi trong lòng anh ta.

“Ở kia có xe lăn, để nó tự đẩy mà đi. Diễn Xuyên, con đừng có mang mấy thứ mèo chó gì vào lòng mình!”

Bà ta khẽ cười lạnh, thái độ cực kỳ cay nghiệt.

Quả nhiên, mỗi tổng tài bá đạo đều có một bà mẹ cản trở con trai mình đến với ánh trăng sáng!

Nhưng tôi không hề sợ hãi.

Tôi đến đây là để khuấy đục vũng nước này mà!

8.

Tôi hớn hở khoe công với Phó Diễn Xuyên:

“Sao nào, sao nào?”

Anh ta gật đầu tán thưởng:

“Rất tốt, giữ vững phong độ chiến đấu.”

Sau đó, anh ta đặt tôi xuống sofa.

Lúc này, một bà lão quý phái bước đến, nắm lấy tay tôi, tỉ mỉ quan sát, ánh mắt đầy hài lòng.

Kẻ thù hay đồng minh, tôi chỉ cần liếc một cái là biết ngay!

Sau khi Phó Diễn Xuyên ra hiệu cho tôi, anh ta bị gọi đi.

Tôi lập tức dỗ ngọt bà nội của anh ta, làm bà vui đến mức cười rạng rỡ.

Bà vẫy tay, quản gia liền mang đến một cuốn sổ đỏ.

“Cháu dâu, đây là quà gặp mặt bà nội tặng cháu.”

Tôi vội vàng từ chối, dù gì Phó Diễn Xuyên cũng chưa từng nói tôi có thêm thu nhập nào khác!

Nhưng bà nội kiên quyết đưa, tôi đành “miễn cưỡng” nhận lấy.

Vừa mở ra xem, tôi suýt ngất.

Biệt thự 300m² ngay trung tâm thành phố!

Bình thường đi ngang qua khu đó, tôi còn phải tăng tốc, sợ ánh nhìn của mình làm tổn thương tâm hồn nghèo khó.

Gia đình gì đây, ra tay là một căn biệt thự liền!

Tấm sổ đỏ này khiến tôi cảm thấy như đang cầm một cục than nóng!

Ngay khi tôi còn chưa định thần lại, mẹ của Phó Diễn Xuyên cười lạnh:

“Nhìn cô kìa, chưa từng thấy thế giới bao giờ sao? Chỉ là một căn nhà nhỏ mà cũng vui mừng đến vậy. So với Tô Tình, cô còn kém xa lắm.”

Cái gì mà một căn nhà nhỏ? Đây là cả một gia tài đấy!

Không có ước mơ đúng là đáng thương, chẳng thể hiểu được niềm vui khi phát tài chỉ trong một đêm.

Tôi cười hì hì, cố tình trêu chọc:

“Đúng đúng, Tô Tình tốt lắm. Nhưng có điều, con trai bà không thích cô ta, mà lại thích kiểu người thô tục như tôi cơ.”

Tôi thở dài, nhìn bà ta đầy “thán phục”:

“Nếu bà đã thấy tôi chưa đủ đẳng cấp, vậy hãy dùng sổ đỏ này quất thẳng vào mặt tôi để tôi mở mang tầm mắt đi nào.”

Lúc này, bà nội của Phó Diễn Xuyên chậm rãi lần chuỗi hạt, lên tiếng:

“Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà? Xem ra con dâu ta còn có món quà gặp mặt nào lớn hơn sao?”

Dù giọng bà đã già, nhưng khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Rõ ràng là người bênh cháu trai đến cùng!

Bà không quan tâm đến hôn nhân thương mại, cả đời bà trải qua bao giông bão, cuối cùng nhận ra hạnh phúc mới là quan trọng nhất.

Bị chặn họng, mẹ Phó tức đến cứng đờ, không dám phản bác.

Mọi người xung quanh đều chờ bà ta lên tiếng.

Cuối cùng, bà ta cười gượng, mặt méo mó:

“Đ-đương nhiên rồi.”

Bà ta rơi vào thế bí, đành phải mang ra một bộ trang sức ngọc bích.

Chỉ nhìn nước ngọc và màu sắc cũng đủ biết đó là báu vật hiếm có.

Bà ta đưa cho tôi mà tay không nỡ buông, tôi phải giật mạnh mới lấy được.

“Cẩn thận, đừng làm hỏng bảo bối của tôi.”

Tôi ôm chặt hộp trang sức vào lòng, cười rạng rỡ:

“Giờ thì nó không còn là bảo bối của bà nữa, mà là bảo bối nhỏ của tôi rồi!”

Mẹ Phó: “…”

Tôi thấy môi bà ta run rẩy, sắp khóc đến nơi.

Từ một phu nhân danh giá, bà ta biến thành một kẻ khốn khổ mất đi báu vật yêu thích nhất.

Lúc này, Phó Diễn Xuyên đứng ở cầu thang, không biết đã quan sát bao lâu.

Anh ta vừa định bước tới nắm tay tôi, nhưng một giọng nói chói tai vang lên:

“Anh Diễn Xuyên——!”

9.

Tô Tình từ ngoài lao thẳng vào như một quả tên lửa.

Nhưng Phó Diễn Xuyên không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng né sang bên trái.

“Bộp!”

Cô ta nhào thẳng vào lòng tôi.

May mà Phó Diễn Xuyên đỡ phía sau, nếu không cái xe lăn của tôi chắc chắn đã bị lật.

Một mỹ nhân lao vào lòng tôi thế này, thật sự khiến tôi có cảm giác được sủng ái!

Tôi nhịn không được trêu chọc:

“Mỹ nhân à, đừng nhiệt tình vậy chứ.”

Tô Tình đứng dậy, cố gắng nắm tay Phó Diễn Xuyên, nhưng anh ta lập tức ném cho tôi một ánh mắt.

Đến lượt tôi ra tay rồi!

Tôi xoay xe lăn, chặn trước mặt cô ta, giữ chặt tay cô ta:

“Chào cô, tôi là bạn gái của Phó Diễn Xuyên.”

Tô Tình sững sờ:

“Không thể nào! Anh ấy đã đồng ý kết hôn với tôi rồi!”

Phó Diễn Xuyên lạnh lùng:

“Xin lỗi, cuộc hôn nhân đó bị hủy rồi, tôi có bạn gái rồi.”

Tô Tình tái mặt:

“Là cô quyến rũ anh ấy, đúng không?”

Tôi điềm nhiên:

“Không, là anh ấy bám dính lấy tôi, yêu tôi như điên, chỉ hận không thể làm chó của tôi!”

Phó Diễn Xuyên: “???”

Tô Tình tức giận đến mất kiểm soát:

“Cô nói dối!”

Tôi tiếp tục chọc điên cô ta:

“Tôi không tin cô không tin. Cô ghen tị với Phó Diễn Xuyên vì anh ấy có thể làm chó của tôi đúng không? Nếu vậy, tôi cho cô một cơ hội, cô cũng có thể làm chó của tôi, thế là tin rồi nhỉ?”

Tô Tình: “…”

Cô ta giơ tay định tát tôi.

Nhưng Phó Diễn Xuyên nhanh chóng chặn lại, đẩy cô ta lùi mấy bước.

“Cút.”

Tô Tình mắt ngấn lệ, nhào vào lòng mẹ Phó méc.

Mẹ Phó tức giận, chửi mắng tôi một trận.

Phó Diễn Xuyên bịt tai tôi lại để tôi khỏi nghe.

Chẳng bao lâu sau, bà ta hạ giọng, định đổi chiến thuật.

Cô ta vừa định gọi “Anh Diễn Xuyên”, tôi đã cướp lời:

“Geigei”

Tôi cố ý kéo dài giọng, vang dội cả đại sảnh.

Sau đó, tôi ngả đầu vào ngực Phó Diễn Xuyên, giả vờ yếu đuối:

“Anh ơi, em chóng mặt quá, đưa em về nghỉ ngơi đi!”

Phó Diễn Xuyên bế bổng tôi lên, xoay một vòng, sau đó đá nhẹ một cú, khiến Tô Tình bị đẩy ra sau.

Cô ta ngơ ngác.

Anh ta bình thản:

“Bạn gái tôi chân dài quá, xin lỗi nhé.”

Dưới ánh mắt tóe lửa của Tô Tình, Phó Diễn Xuyên bế tôi đi thẳng, không thèm quay đầu lại.

10.

Nhà họ Tô và nhà Phó vốn là thế gia có quan hệ sâu sắc.

Vì muốn níu kéo trái tim Phó Diễn Xuyên, Tô Tình trực tiếp chuyển vào nhà họ Phó.

Cô ta được sắp xếp ở phòng ngay cạnh Phó Diễn Xuyên.

Còn tôi, với danh phận bạn gái hợp đồng, đương nhiên ở cùng phòng với anh ta.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Phó Diễn Xuyên nằm trên giường, cầm iPad xử lý công việc.

Bảo sao bao nhiêu người thích anh ta.

Bởi vì anh ta quá nóng bỏng!

Chiếc áo ngủ rộng cổ chữ V, lộ ra phần cơ bắp rắn chắc.

Đúng là có hương vị của tổng tài bá đạo!

Lúc anh ta nâng ly uống nước, tôi vô tình bắt gặp hầu kết chuyển động, nước tràn xuống ngực, chảy dọc theo đường cơ ngực…

Tôi đờ người.

Bất giác, tôi lẩm bẩm câu thoại kinh điển:

“Anh thật là nóng quá!”

Phó Diễn Xuyên: “…”

Anh ta lộ vẻ kinh hãi, như một cô gái trong trắng bị tôi trêu ghẹo.

Tôi cũng bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói câu bất kính với Thần Tài!

“À… ừm… tôi…”

Nhưng chưa kịp giải thích, Phó Diễn Xuyên đột ngột nhào tới!

Khoan đã!

Anh ta tức giận đến mức muốn bịt miệng giết người diệt khẩu sao?!

Tôi hoảng hốt, tim đập loạn xạ.

Nhưng khi tôi vừa mở miệng, anh ta đã đưa ngón tay chặn môi tôi lại.

“Suỵt.”

Tôi hơi giật mình.

Qua khe cửa, một bóng đen thấp thoáng.

Có người đang nghe lén!

Là một nhân viên chuyên nghiệp, tôi hiểu ngay phải làm gì để giúp sếp.

Tôi nhìn anh ta, đưa ánh mắt “yên tâm đi, tôi hiểu rồi”.

Tôi rành trò này lắm!

Không chờ anh ta phản ứng, tôi mở điện thoại, nhấn phát một đoạn video đặc biệt.

Trong phòng vang lên những âm thanh không thể miêu tả.

“A… a… nhẹ thôi… a… đừng như vậy…”

Tôi đắc ý nhướn mày nhìn Phó Diễn Xuyên.

Anh ta ngỡ ngàng, ánh mắt lảng tránh, tai đỏ ửng.

Anh ta mà nói trong lòng không gợn sóng, tôi cũng không tin!

Nhưng tôi cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.

Bên ngoài, Tô Tình điên tiết đập cửa:

“Hai người không biết xấu hổ à?! Còn để cho người khác ngủ không?!”

Tôi bấm nút tăng âm lượng.

Cô nghe cho rõ đi!

Tô Tình: “…”

Chẳng mấy chốc, cô ta đạp mạnh chân bỏ đi, tiếng bước chân giận dữ đến mức muốn phá nát sàn nhà.

Tôi đắc ý vỗ ngực:

“Thế nào? Tôi chuẩn bị kỹ chưa?”

Phó Diễn Xuyên day trán, giọng trầm thấp:

“Tôi chỉ định tắt đèn để cô ta hết hi vọng thôi mà.”

Tôi: “…”

Sao anh ta lại không chịu đi theo kịch bản vậy chứ?!

Không thể để mình bị mất mặt, tôi kiêu ngạo nói:

“Anh yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm lắm! Cách này hiệu quả hơn nhiều!”

Đúng lúc đó, bóng đen ở cửa lại xuất hiện!

11.

Tôi tiếp tục phát video.

Nhưng lần này, bên ngoài lại có tiếng cười khúc khích.

Chưa đầy năm phút sau, lại có một người khác xuất hiện…

Ba người nghe lén?!

Tam dương khai thái (三阳开泰)!*

(Ý nghĩa: vận khí cực kỳ thịnh vượng)

Âm thanh ấy vang lên liên tục suốt một tiếng đồng hồ.

Tôi mệt rã rời, tai sắp ù, nhưng vẫn cố chịu đựng.

Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy sắc mặt Phó Diễn Xuyên đã đen như đáy nồi.

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt như muốn giết người.

Tôi run rẩy, thử thăm dò:

“Không lẽ… anh muốn xin tài liệu gốc?”

Không chừng anh ta giận dỗi vì tôi không chia sẻ “học liệu” với anh ta?

Phó Diễn Xuyên: “…”

Tôi ôm tâm lý chia sẻ, chủ động tiến sát lại:

“Tôi còn có nhiều thể loại khác lắm. Nếu anh muốn, tôi có thể cho anh giá hữu nghị, chỉ 688, không 998, không 888.”

Anh ta nghiến răng:

“Câm miệng, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap