1.

Bạn thân của tôi quan sát thiên tượng vào ban đêm và nói rằng hôm nay tôi sẽ gặp được một khoản tiền từ trên trời rơi xuống.

Kiểu dù có muốn tránh cũng không tránh được.

Tôi vừa nghe xong đã vui mừng khôn xiết, vội hỏi cô ấy tôi phải đứng ở tư thế nào để đón Thần Tài.

Cô ấy ghé sát tai tôi thì thầm:

“Bảy giờ tối nay, ở góc phố Hai, tiệm lẩu cay của ông Vương.”

Mật khẩu: “Thêm cay, thêm tê.”

Đến lúc đó sẽ có một người bí ẩn dẫn lối cho tôi.

Tôi trầm ngâm gật đầu.

Cao nhân luôn xuất hiện ở những nơi giản dị nhất theo cách không ai ngờ đến.

Trời sắp độ tôi rồi!

Vậy nên, tôi quấn chặt chiếc áo bông nhỏ, cưỡi xe điện lao đi, chuẩn bị gặp Thần Tài.

Vừa rẽ vào góc phố Hai, tôi thấy ở quảng trường phía xa có rất nhiều người đang cầu nguyện trước cây điều ước năm mới.

Tôi cũng muốn hòa vào không khí náo nhiệt, dừng xe lại và lặng lẽ ước:

Hy vọng tôi sẽ vừa giàu vừa đẹp, không phải làm mà vẫn có ăn, nhận phúc lộc mà không cần công sức, cứ thế mà hưởng thụ, một bước lên trời.

Trái tim tôi run rẩy vì kích động, bàn tay cũng bắt đầu phát run.

Vừa định mở mắt thì—

“Aaaaa——”

2.

Mẹ ơi, con biết bay rồi!

Bên trái, tấm biển hiệu “Lẩu cay ông Vương” từ từ lướt qua mắt tôi.

Sau đó—

“Bộp!”

Tôi ngã xuống đất.

Khốn kiếp, đau chết mất!

Tay tôi tê rần, đầu gối nóng rát như lửa đốt.

Mắt tôi hơi mờ, thân thể cũng không nhúc nhích nổi.

Không được, tôi không thể “tèo” được, tôi còn chưa phát tài cơ mà!

Mơ hồ, tôi thấy có một người đàn ông vội vã bước xuống từ chiếc xe ở đằng xa.

Nhưng so với người đàn ông đó, thứ hấp dẫn hơn chính là chiếc xe siêu ngầu kia.

Wow!

Xe này đẹp quá đi mất!

Nếu tôi thực sự “tèo”, nhất định phải báo mộng cho bạn thân, bảo cô ấy đốt cho tôi một chiếc.

Tôi cố gắng nhận diện logo xe để báo mộng cho chính xác.

Trên đầu xe có hai chữ “M”.

Khoan đã—

Maybach!

Thôi xong, kiếp sau bạn thân tôi cũng chẳng mua nổi đâu.

Tôi trợn trắng mắt rồi ngất đi.

Bị dọa cho ngất ấy.

3.

Lúc mơ màng, tôi nghe thấy ai đó nói chuyện.

Mở mắt ra, tôi phát hiện xung quanh toàn là khung cảnh lạ lẫm.

Căn phòng này rộng rãi và cao cấp quá, sáng lóa đến mức làm đôi mắt con nhà nghèo như tôi choáng váng.

“Xin hỏi, đây có phải thiên đường không?”

Tôi làm việc tốt cả đời, kiếp sau được lên tiên rồi à?

“Thiên đường?”

Đột nhiên có người cất giọng.

Tôi mới phát hiện ra bên giường bệnh có một người đàn ông đang ngồi.

Wow, bộ vest được cắt may tinh tế, vai rộng eo thon, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đẹp trai đến mức tôi suýt chảy máu mũi.

Mỹ nam thiên đường có thể mặc tôi tùy ý không?

Hoa mẫu đơn này nguyện được chết dưới thân chàng!

Anh đẹp trai sững lại một giây, sau đó chỉ vào mũi tôi.

Tôi cảm thấy mũi mình hơi nóng.

Mẹ nó, chảy máu mũi thật rồi!

An Chiêu Chiêu, mày đúng là không giấu nổi chuyện gì mà!

Một đám người vây lại kiểm tra tôi nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân.

Sau đó, anh chàng đẹp trai đưa tôi một tấm danh thiếp.

Phó Diễn Xuyên, tổng tài tập đoàn Phó Thị.

Anh ta vắt chéo chân, đưa tay xem đồng hồ, từng động tác đều toát lên vẻ cao quý.

“Rất xin lỗi, trách nhiệm vụ tai nạn hôm nay thuộc về tôi. Tôi không muốn làm lớn chuyện, giải quyết riêng được chứ?”

Giọng anh ta trầm thấp, nghe như đang thương lượng, nhưng lại mang theo vẻ áp đảo không thể chối từ.

Hóa ra tôi mạng lớn, sau khi bị đụng văng ra, tôi rơi xuống đống tuyết ven đường.

May mà đêm qua có một trận tuyết lớn, tuyết dày giúp giảm lực va đập, nên tôi chỉ bị gãy một chân và trầy xước một chút.

Nói đi nói lại, tôi vẫn là một con nghèo rớt mồng tơi trong nhân gian!

Tôi bỗng nhiên tức giận.

Giải quyết riêng?

Tôi suýt nữa mất mạng rồi, tôi thiếu gì mà phải cần tiền của anh?

Tôi vừa định nói “Không đời nào!”, thì Phó Diễn Xuyên đã đưa tôi một tấm séc.

Tôi đếm kỹ:

Đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn—

TRỜI ƠI!

Tay tôi run rẩy khi cầm tấm séc—660.000!

Tôi cảm thấy hổ thẹn vì sự nông cạn vừa rồi của mình.

Tôi sững sờ cả buổi trời.

Mẹ ơi, con thực sự gặp được Thần Tài rồi!

4.

Tôi run run chỉ vào tấm séc, kích động đến mức nói không thành câu.

“A a a a——”

Cái này thực sự là cho tôi sao?

Một con cún công sở như tôi, làm gì từng thấy số tiền lớn thế này chứ!

Nếu không phải chân tôi bị thương, tôi đã bò dậy quỳ lạy anh ta rồi.

Tôi khoa tay múa chân muốn cảm ơn nhưng mãi không nói nên lời, nước mắt xúc động chảy xuống khóe miệng.

“A ba a ba…”

Phó Diễn Xuyên nhíu mày, thấp giọng nói với bác sĩ bên cạnh:

“Cô ấy không phải bị đụng đến hỏng cả não rồi chứ?”

Tôi: “…”

Anh mới hỏng não ấy, còn chửi người nữa chứ!

Thôi được, nể mặt 660.000, tùy anh nói gì cũng được.

Lúc này, điện thoại của Phó Diễn Xuyên vang lên.

Anh ta liếc nhìn một cái, sắc mặt tối sầm, cau mày như thể có thể nghiền chết tổ tiên mười tám đời của con ruồi vậy.

Anh ta rút ra cây bút thần của mình, quẹt vài nét trên tấm séc rồi đưa cho tôi.

“Tôi không muốn rắc rối thêm, 5 triệu, chúng ta coi như hòa.”

5 triệu!

Đây là âm thanh dễ nghe nhất mà tôi từng nghe trong đời!

Mắt tôi lóe sáng tia X, trong mắt tôi, Phó Diễn Xuyên lúc này cao lớn tựa thần thánh.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy lưu luyến nhân gian đến thế.

Quác!

Tôi hạnh phúc đến mức ngất xỉu.

5.

Lần thứ hai tỉnh lại, trong phòng bệnh không có một ai.

Tôi kích động gọi ngay cho bạn thân.

“Thần kỳ! Thần kỳ quá! Tớ thực sự đã gặp được Thần Tài rồi!”

Bạn thân tôi ngơ ngác:

“Hả? Tớ còn chưa gửi tiền lẩu cay cho cậu, cậu phát tài cái gì? Cậu phát điên thì có! Mà nhớ thêm cay, thêm tê nhé!”

Hình như có gì đó không đúng lắm?

Nhưng tôi đã quá phấn khích, không để ý nữa.

Tôi liền kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe.

Nghe đến đoạn tôi bị đưa vào viện, cô ấy khóc như mưa, suýt chút nữa chui qua điện thoại để chăm sóc tôi tận tình.

Nhưng khi biết tôi không sao, và nhất là khi nghe đến 660.000, cô ấy câm nín.

“Giới thiệu cho tớ đi, hai cái chân này của tớ cũng muốn thân mật với Maybach một chút!”

Khi nghe đến 5 triệu, cô ấy trực tiếp hóa điên.

Suýt chút nữa cắn gãy răng hàm.

“Cậu phát tài rồi! Tớ còn đau lòng hơn cả lúc mất tiền nữa!”

Tôi cười hì hì:

“Không tin nổi luôn! Tất cả là nhờ cậu chỉ điểm! Cậu đúng là người tốt mà!”

Aizz, cái miệng sắc bén nhưng lòng dạ mềm như đậu hũ của bạn thân tôi!

Lúc này, tiếng bước chân vang lên ở cửa.

Tôi lập tức cúp điện thoại.

Phó Diễn Xuyên bước vào.

Tôi trợn tròn mắt, dùng ánh mắt ngây thơ, ngu ngốc nhìn anh ta, nhập vai một đứa ngốc hoàn hảo.

Anh ta chậm rãi mở miệng:

“Tôi cần một người đầu óc không quá linh hoạt nhưng biết nghe lời, đóng một vở kịch cùng tôi. Hoàn thành xong, tiền thù lao gấp đôi. Làm được không?”

Gấp đôi?

10 triệu!

Tôi chưa bao giờ dám mơ lớn đến thế!

Tôi lập tức chắc nịch tuyên thệ:

“Tôi là người không có não, không có tư tưởng. Anh bảo tôi đi về hướng Đông, tôi lập tức lao thẳng hai dặm không chần chừ!”

6.

Phó Diễn Xuyên dứt khoát ném tấm séc cho tôi, không dây dưa chút nào.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tôi đã trở thành một phụ nữ có tài sản 15,66 triệu.

Anh ta trong mắt tôi đã trở thành một vị thần thực sự, ai hiểu được chứ!

Cầm tiền của người, giúp người làm việc.

Tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý.

Lên núi đao, xuống biển lửa, tôi cũng chẳng hề chớp mắt.

Phó Diễn Xuyên yêu cầu tôi giả làm bạn gái anh ta, cùng về nhà gặp bố mẹ để tránh cuộc hôn nhân sắp đặt.

Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt u buồn chất chứa vô vàn tâm sự.

Tôi hiểu rồi!

Lại là một tổng tài si tình đang chờ ánh trăng sáng của mình trở về!

Tôi quá rành chuyện này rồi.

Tôi đọc tiểu thuyết tổng tài còn nhiều hơn số giấy vệ sinh anh ta từng dùng.

Tôi vỗ ngực đảm bảo:

“Tổng Phó, anh yên tâm, thân thể của anh cứ để tôi bảo vệ, tôi tuyệt đối không để người phụ nữ khác có cơ hội!”

Ai dám nhắm vào Thần Tài của tôi, tôi sẽ xử đẹp kẻ đó!

Phó Diễn Xuyên liếc tôi đầy chán ghét:

“Tôi biết cô muốn bảo vệ, nhưng bớt lo chuyện bao đồng đi. Chuyện này không nằm trong phạm vi công việc của cô, tôi có vệ sĩ rồi. Chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”

Tôi câm nín.

Anh ta tiếp tục nghiêm túc nói:

“Hãy nhớ, giữa chúng ta chỉ có quan hệ tiền bạc, không có chuyện tình cảm.”

Tôi bật cười:

“Ha ha ha, anh yên tâm, từ nhỏ tôi đã là người vô cảm, lạnh lùng như băng rồi.”

Buồn cười thật, tôi là triệu phú rồi, còn cần gì tình yêu nữa?

Sau này ra ngoài chơi, tôi có thể chấm tám anh đẹp trai chỉ bằng một cái chớp mắt.

Chỉ có tình dục, không có tình cảm.

Tôi siết tay giơ lên cao, thề thốt đầy khí thế, còn chân thành hơn khi tôi thi bằng lái xe:

“Tôi lấy tóc của mọi bạn trai tương lai của mình ra thề, tôi tuyệt đối sẽ không động lòng! Nếu động lòng, tất cả bọn họ sẽ hói đầu!”

Khóe miệng Phó Diễn Xuyên giật giật:

“…Không cần phải nghiêm túc đến vậy.”

7.

Sau khi xác nhận tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, Phó Diễn Xuyên đưa tôi về nhà anh ta.

Mẹ của anh ta đã sắp xếp một buổi xem mắt với tiểu thư nhà họ Tô.

Thật ra tất cả chỉ là hình thức.

Hôn nhân thương mại mà, tình cảm chẳng quan trọng gì.

Nhưng nghe nói Tô Tình là một kẻ mù quáng trong tình yêu, là viên ngọc quý trên tay nhà họ Tô.

Chỉ cần cô ta không đồng ý, cuộc hôn nhân này sẽ có hy vọng bị hủy bỏ.

Đã diễn thì phải diễn trọn vẹn.

Ngay cả lúc xuống xe, Phó Diễn Xuyên cũng bế tôi xuống.

Anh ta đặt tay tôi lên cổ mình.

Tôi vừa định rút tay ra thì bị anh ta giữ chặt.

“Đừng động, nếu bị phát hiện sơ hở, tôi sẽ trừ tiền của cô.”

Từ xa có mấy người đang nhìn chúng tôi.

Trừ tiền?

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap