Ồ, chắc chắn là do tự ti về kiến thức thiếu hụt đây mà!
Đêm đó, dưới ảnh hưởng của âm thanh, tôi mơ một giấc mơ không thể kể ra.
Sáng hôm sau.
Bữa sáng có bốn người ngồi bàn, nhưng có tám quầng thâm mắt.
Ai nấy đều đen sì, nặng trịch, giống như xác sống di động.
Sát khí từ mẹ Phó và Tô Tình đủ nuôi sống mười con quỷ!
Bà nội Phó nhìn cháu trai, khẽ ho một tiếng, ngập ngừng nói:
“Diễn Xuyên à, người trẻ tuổi cần biết tiết chế một chút…”
Phó Diễn Xuyên mặt xanh mét, nhưng vẫn quay sang lôi tôi xuống nước.
“Là tại Chiêu Chiêu quá bướng bỉnh, sau này chúng con sẽ chú ý hơn, đúng không?”
Anh ta véo má tôi, cười lạnh.
Tôi ớn lạnh, nhưng vẫn giả vờ thẹn thùng, giơ nắm tay nhỏ đấm vào ngực anh ta.
“Vâng, vâng, em sẽ ngoan hơn mà ~”
Anh ta suyết nghẹn chết ngay tại chỗ.
Bên cạnh, Tô Tình điên tiết, cắt miếng bít tết mạnh như thể cắt thịt tôi.
Lúc này, mẹ Phó đay nghiến, lạnh lùng nói:
“Đừng tưởng chỉ vì một đêm xuân mà cô có thể trèo cao thành phượng hoàng. Dù cô có sinh con, tôi cũng sẽ không công nhận cô đâu!”
Tôi thản nhiên nhún vai:
“Ai bảo tôi muốn làm phượng hoàng? Tôi là chim sơn ca cơ mà!”
Bà ta còn định nói gì đó, tôi lập tức hát to:
“Trái tim đang đập, đó là tình yêu rực cháy! Anh đang cười, kẻ điên cuồng là em đây~”
Mới hát vài câu, bà ta đã bịt tai bỏ chạy.
Tôi cười tủm tỉm, nhìn theo bóng lưng bà ta.
Xem đi! Không ai có thể cưỡng lại giọng hát của tôi đâu!
12.
Tô Tình chặn tôi vào góc tường, trừng mắt đầy giận dữ:
“Cô đúng là không biết xấu hổ!”
Cô ta cảnh cáo tôi:
“Tránh xa anh Diễn Xuyên ra! Anh ấy chỉ nhất thời hứng thú với cô thôi, nếu biết điều thì biến sớm đi!”
Tôi gật đầu đầy nghiêm túc.
Cười chết mất, đừng nói là nhất thời hứng thú, đến một giây rung động cũng không có.
Cô ta lại tiếp tục hăm dọa:
“Tôi nói cho cô biết, nhà họ Phó sẽ không bao giờ chấp nhận cô đâu!”
Tôi: “Ừ.”
Không chỉ nhà họ Phó, mà ngay cả Phó Diễn Xuyên cũng chẳng thèm chấp nhận tôi.
Cô ta: “…”
Tôi cứ gật đầu mãi, đến mức cô ta sắp phát điên còn tôi thì vẫn ung dung như không.
Không lay chuyển được tôi, cô ta chuyển mục tiêu sang Phó Diễn Xuyên.
Cô ta bám riết lấy anh ta, thậm chí đuổi theo cả đến công ty.
Phó Diễn Xuyên quá phiền, trực tiếp đưa ra điều kiện:
“Nếu cô có thể khiến Tô Tình từ bỏ trong một tuần, tôi sẽ trả thêm cho cô 5 triệu.”
Mắt tôi sáng rực.
Dù có phải khiến Tô Tình yêu tôi, tôi cũng phải giành lấy 5 triệu này!
13.
Nhưng tôi không ngờ, còn chưa nhận được 5 triệu đó thì lại có người chủ động đưa tiền cho tôi trước.
Mẹ Phó trực tiếp bày khí thế, nhìn tôi như một kẻ ham hư vinh, mê tiền như mạng sống.
Tôi đập bàn, nghiêm túc gật đầu:
“Bà nói đúng quá!”
Lâu lắm rồi mới gặp được một người hiểu tôi đến vậy.
Sếp cũ lúc nào cũng tẩy não tôi, bảo rằng tôi là người thanh cao, không màng danh lợi.
Tôi chỉ muốn nhét đầu ông ta vào bồn cầu, cho ông ta giữ lại c*t, còn tiền thì để tôi!
Mẹ Phó đi thẳng vào vấn đề:
“10 triệu, rời khỏi Diễn Xuyên.”
Tôi há hốc mồm.
Khoảnh khắc huyền thoại của giới nhà giàu đã đến!
Tôi làm bộ đau khổ, giả vờ đắn đo:
“Mẹ Phó, sao bà có thể nói vậy? Tôi thật lòng yêu Diễn Xuyên mà.”
Bà ta nhướng mày:
“15 triệu.”
Tôi: “…”
Tôi cười rạng rỡ, vỗ tay:
“Biết ngay bà là người tinh mắt! Bà đã nói trúng tim đen của tôi rồi!”
Bà ta đập mạnh cốc cà phê lên bàn, chất lỏng bắn tung tóe:
“Đúng là đồ ham tiền!”
Tôi nhún vai:
“Không sai. Tôi nói cho bà biết, nếu tôi vào nhà họ Phó, tôi sẽ khuấy đảo mọi thứ lên! Tôi sẽ khiến bà tức đến mức phát điên! Hơn nữa, tôi rất giỏi đánh mẹ chồng đấy!”
Mẹ Phó run rẩy, nghiến răng:
“Được, 15 triệu thì 15 triệu!”
Tôi:
“30 triệu!”
Bà ta bật dậy, giơ tay chỉ vào tôi:
“Cô đừng có được đà lấn tới!”
Tôi cười gian:
“Tôi mà gả vào đây, ngày nào bà cũng phải chịu cảnh này. Bà nên sớm thích nghi đi.”
Tôi bật cười, vắt chân lên bàn đầy khiêu khích.
Cuối cùng, bà ta bất lực nhắm mắt:
“Được rồi, 40 triệu! Không một xu nào thêm nữa!”
40 triệu tệ!
Nếu tôi không nhận, tôi mất lịch sự quá rồi!
Tận dụng điều kiện có hạn để kiếm tiền vô hạn.
Tôi mỉm cười:
“Thỏa thuận xong. Nhớ làm hợp đồng chuyển nhượng nữa nhé!”
Làm giàu hợp pháp, tuân thủ pháp luật!
14.
Tôi hứa với mẹ Phó trong vòng ba ngày sẽ rời khỏi Phó Diễn Xuyên.
Điều đó có nghĩa là, tôi cũng phải xử lý nốt Tô Tình trong ba ngày.
Thay vì đợi cô ta tìm tôi gây sự, chi bằng tôi ra tay trước.
Tôi chủ động tìm cô ta:
“Tôi biết cô thích Phó Diễn Xuyên, tôi có thể nhường, nhưng với một điều kiện.”
Mắt cô ta sáng lên:
“Không phải tiền chứ? Tôi có nhiều lắm.”
Ồ, đều là người không thiếu tiền cả.
Tôi hạ giá:
“30 triệu tệ thôi.”
Cô ta khịt mũi, khinh bỉ:
“Có thế thôi à? Tôi thêm 500.000, cô biến khỏi mắt tôi trong ba ngày!”
Trời ạ, chị đừng có đẹp trai thế!
Tôi sắp yêu chị mất!
“Chị đại, em đi ngay!”
Tiểu thư nhà giàu đáng yêu quá, dính chặt vào chị nào!
Tôi cẩn thận nhét tấm séc vào túi, thở dài nhẹ nhõm:
“Cuối cùng cũng thoát khỏi khổ nạn.”
Nhưng Tô Tình lại bắt được một từ khóa quan trọng:
“Khổ nạn? Cái gì khổ nạn?”
Tôi giả vờ hoảng loạn, che miệng:
“Không… không có gì!”
Cô ta cố chấp chặn đường tôi:
“Nói rõ ra!”
Tôi nhìn quanh, ghé sát vào tai cô ta, thì thầm:
“Thật ra, Phó Diễn Xuyên thích trợ lý của anh ta. Tôi chỉ là bia đỡ đạn thôi.”
15.
Tô Tình nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại hình ảnh của vị trợ lý mà tôi vừa nhắc đến, rồi đột nhiên sửng sốt.
“Hả?”
“Không thể nào! Hai người hôm đó kịch liệt như vậy mà!”
Tôi thở dài, lắc đầu đầy cảm thông:
“Tất cả chỉ là diễn kịch để đánh lừa cô thôi. Thực ra, người mà anh ta yêu lại là người khác, chị em à!”
Tô Tình: “Hả?”
Tôi quyết định tung cú đấm chí mạng:
“Quan trọng nhất là… anh ta không được mạnh lắm đâu.”
Tô Tình đơ người, mắt mở to như không tin nổi:
“Cái gì?!”
Tôi thì thầm:
“Tôi đã tận mắt thấy anh ta lên mạng tìm cách chữa trị rồi.”
Cô ta sốc đến mức há hốc miệng:
“Vậy là… anh ấy vì tình yêu mà hi sinh?”
Cô ta tự lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý tôi đang bịa chuyện 100%.
“Không ngờ một người mạnh mẽ như anh ấy, vậy mà lại chịu thiệt thòi đến vậy… đúng là kiên cường mà!”
Chị em à, tôi bái phục cách cô suy luận luôn đấy!
Ánh mắt của cô ta lập tức thay đổi, nhìn anh ta chăm chú như đang hóng một vở kịch cực kỳ hấp dẫn.
Cô ta chính là con chồn nhỏ phát hiện một quả dưa ngọt ngào trong vườn dưa hấu!
Tôi hạ giọng nói tiếp:
“Tôi coi cô như chị em tốt nên mới nói thật với cô. Nhưng nhớ nhé, tuyệt đối đừng để lộ chuyện này ra ngoài!”
Cô ta mặt mày biến sắc, hoảng sợ nhưng lại cảm kích, cứ như tôi vừa giúp cô ta thoát khỏi một cái hố sâu không đáy.
Cô ta lẩm bẩm một mình:
“Phải sống cả đời như một đôi vợ chồng kiểu mẫu, nhưng thực tế lại cô đơn… quá đáng sợ. May mà có cô thay thế tôi, chị em à, cô đúng là Bồ Tát sống!”
Bất thình lình, cô ta quay ngoắt sang tôi:
“Khoan đã, ai nói tôi nhường anh ta cho cô?! Tôi không cần, nhưng cô cũng không được lấy!”
Tôi vờ tiếc nuối:
“Thế thì tôi cũng không cần nữa.”
Cô ta hoảng hốt:
“Đừng mà! Cô bỏ đi thì ai làm bia đỡ đạn cho anh ấy?”
Tôi ôm chặt lấy cánh tay cô ta, hét to:
“Quản gia! Quản gia ơi! Mau giữ chặt tiểu thư Tô lại!”
Cô ta hoảng hốt vùng vẫy, trông y như một chú heo nhỏ bị dọa sợ.
Ngay lúc đó, Phó Diễn Xuyên bước vào.
Sắc mặt anh ta có chút kỳ lạ, bước đi hơi lúng túng.
Tô Tình lo lắng chạy đến hỏi:
“Anh Diễn Xuyên, anh sao vậy?”
Anh ta ho khẽ, bình tĩnh trả lời:
“Không… không có gì.”
Anh ta đưa tay lên cổ xoa xoa, để lộ một vệt đỏ mờ ám.
Con muỗi nào cắn ghê vậy?!
Tô Tình sững sờ, ánh mắt trở nên vô cùng khó tả.
Một giây sau, cô ta như phát điên, chạy ngay đến trước mặt anh ta, dõng dạc tuyên bố:
“Hủy hôn! Em muốn hủy hôn!”
Phó Diễn Xuyên nhìn tôi, trong mắt lóe lên tia thích thú.
Rõ ràng anh ta không ngờ tôi có thể giải quyết chuyện này nhanh gọn đến thế.
Anh ta hỏi:
“Vì sao?”
Tô Tình đang định nói ra bí mật động trời, nhưng tôi nháy mắt liên tục, khẽ nhép miệng:
“Đừng làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta. Chó cùng dứt giậu đấy!”
Nếu để Phó Diễn Xuyên biết tôi vừa bịa ra một câu chuyện quá mức hoang đường, 5 triệu của tôi chắc chắn bay hơi ngay lập tức.
Tô Tình chớp mắt, nhanh trí đổi lời:
“Vì… vì em yêu tự do! Cả đời này em muốn được sống phóng khoáng!”
Cô ta nắm lấy tay anh ta, kéo đi tìm phụ huynh hai bên để nói chuyện cho rõ ràng.
Trước khi đi, cô ta thì thầm bên tai tôi:
“Cảm ơn nhé, chị em tốt! Girls help girls!”
Cảm ơn cái gì chứ?
Dùng 35 triệu để nghe tôi bịa chuyện, cô xứng đáng có được nó!