Tống Cẩn Trần siết chặt điện thoại trong tay.
Thì ra là vậy…
Lần trước, anh không nhìn nhầm, em gái đã nôn ra máu.
Anh nghiến răng, các khớp ngón tay trắng bệch.
Tại sao lúc đó anh lại không hỏi cho rõ ràng…
“Lương Mục nói em ấy không có tiền chữa trị… Sao có thể không có tiền được chứ?”
Tống Chí Lễ túm lấy vai mẹ, gào lên không thể tin nổi:
“Mẹ? Mẹ không đưa tiền cho em ấy sao? Làm sao em ấy lại không có tiền chứ? Minh Châu mỗi tháng còn được tiêu vặt mười vạn mà!”
Mẹ Tống lẩm bẩm:
“Hồi mới về, A Việt có đưa cho nó một cái thẻ.”
“Minh Châu nói nó chưa từng được sống xa hoa như vậy, nếu cho nhiều quá sẽ học hư, nên mẹ với ba không cho…”
“Đúng rồi! A Việt cho! Mẹ gọi hỏi nó đưa bao nhiêu.”
Bà vội móc điện thoại gọi cho Tống Lâm Việt:
“Bao nhiêu?” – Giọng anh trầm xuống: “Mười vạn.”
Mẹ Tống run môi:
“Sao con lại cho ít thế?”
“Nó tiêu hết chưa? Không còn tiền nữa à?”
“Nó có hỏi con xin tiền không? Con có đưa không? Sao lại không đưa? Hả?!”
Bà lảm nhảm một mình, không còn lý trí.
Tống Lâm Việt cau mày, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Bình tĩnh, để con hỏi trợ lý.”
Trợ lý báo lại: chiếc thẻ phụ của Tống Uyển Ý chỉ dùng vài trăm tệ, đều là ở bệnh viện Nhất Thị.
Âm thanh ngoài loa khiến tất cả mọi người nghe rõ mồn một.
Tống Chí Lễ ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Chỉ vài trăm tệ…
Lương Mục nói cô ấy tự đi mua thuốc giảm đau.
Chỉ mua thuốc giảm đau…
Chẳng lẽ cô ấy thật sự không muốn sống nữa rồi…?
“Em ấy không muốn chữa bệnh… Nhất định là do chúng ta quá tệ bạc… Em ấy muốn rời bỏ chúng ta!”
Anh tự tát mình một cái thật mạnh:
“Tại sao? Tại sao lại đối xử với em ấy tệ đến như vậy?!”
16
Tối hôm đó, Tống Cẩn Trần không livestream chơi game như thường lệ.
Anh lần mò trong bóng tối ra ngồi ở phòng khách, nhớ lại lần gần nhất nhìn thấy em gái tại đây.
Lần đó, cô khom người, mặt mũi trắng bệch.
Còn anh chỉ lạnh nhạt dõi theo bóng lưng cô lặng lẽ đi ngang qua trước mặt mình.
Tống Cẩn Trần bước vào phòng khách trọ – nơi mà em gái từng ở sau khi được đón về.
Đây là lần đầu tiên anh đến phòng của cô.
Căn phòng bày biện đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một cái tủ.
Anh ngồi trầm mặc bên mép giường, ôm chiếc gối em gái từng ngủ vào lòng.
Khoé mắt cay xè.
Lúc vừa được đưa về, cô bé ấy còn nhỏ xíu, trầm lặng không thích nói chuyện, lúc nào cũng cúi đầu.
Cô không giống Minh Châu – hoạt bát, líu lo, suốt ngày quấn lấy anh.
Mà bản thân anh cũng là người ít nói, không biết cách làm thân với em gái.
Có lẽ, rất nhiều lần anh đã vô tình dọa cô sợ.
Đột nhiên, anh sờ thấy có gì cứng cứng trong ruột gối.
Tống Cẩn Trần tháo vỏ gối, lấy ra một quyển sổ cũ kỹ đã ố vàng.
Trang đầu tiên, nét chữ non nớt viết hai dòng:
“Nhật ký của Uyển Uyển, không được xem trộm đó!”
Ngày 10 tháng 6 năm 2013:
Hôm nay bà nội đã đi rồi, Uyển Uyển thành đứa trẻ không ai cần nữa.
Bà đã mua cho Uyển Uyển một quyển nhật ký rất đẹp, giấu thật kỹ, hôm nay mới đưa cho mình. Bà nói bà phải lên trời làm thiên thần rồi, dặn mình phải tự biết chăm sóc bản thân.
Bà nói từ giờ, quyển nhật ký sẽ thay bà ở bên mình.
Nhưng… làm sao nhật ký có thể là bà được chứ?
Ngày 1 tháng 7 năm 2013:
Hôm nay Uyển Uyển bị đưa vào cô nhi viện.
Chú thỏ len bà đan cho Uyển Uyển bị cướp mất rồi…
Ngày 30 tháng 5 năm 2014:
Hôm nay là sinh nhật của Uyển Uyển.
Bà từng nói sáu năm trước vào ngày này, ông trời đã không mang Uyển Uyển đi, cho mình một cơ hội sống mới.
Nhưng năm nay không có bà bên cạnh nữa rồi…
Ngày 5 tháng 11 năm 2015:
Uyển Uyển đói lắm.
Dù đã ăn rất ít, viện trưởng vẫn mắng Uyển Uyển.
Ngày 8 tháng 9 năm 2017:
Hôm nay cô nhi viện có một viện trưởng mới.
Uyển Uyển không thích ông ấy.
Ông ta hay sờ Uyển Uyển, còn bắt Uyển Uyển ngủ cùng ông.
Uyển Uyển sợ lắm… Bà ơi, quay lại bảo vệ con có được không?
Ngày 6 tháng 3 năm 2018:
Rất nhiều bạn nhỏ trong viện đã có bố mẹ mới.
Uyển Uyển có bố mẹ không? Họ ở đâu rồi…
Uyển Uyển nhớ bà, cũng nhớ họ.
Ngày 10 tháng 1 năm 2024:
Hôm nay có một chú dẫn mình đến trước một căn biệt thự rất to.
Chú nói đây là nhà của mình.
Bên trong có bố mẹ và ba anh trai của mình.
Từ hôm nay, Uyển Uyển không còn là đứa trẻ không ai cần nữa, đúng không?
Ngày 11 tháng 1 năm 2024:
Trong nhà còn có một chị gái.
Bố mẹ và các anh hình như thích chị ấy hơn, không thích Uyển Uyển.
Chị ấy nói mình không nên quay về, làm cả nhà không vui.
Chị bảo Uyển Uyển là sao chổi…
Ngày 3 tháng 2 năm 2024:
Tay chị gái bị trầy xước.
Các anh trai tặng chị rất nhiều quà, mẹ cũng nói sẽ ngủ với chị ban đêm, sợ chị đau.
Nhưng… Uyển Uyển còn đau hơn mà.