Chị ấy lột quần áo của Uyển Uyển, dùng roi đánh mình.

Chị chỉ vô tình làm xước tay mình thôi…

Tại sao bố mẹ và các anh chưa từng nhìn Uyển Uyển lấy một lần…

Ngày 15 tháng 2 năm 2024:

Hôm nay anh hai đi thi đấu về, mang quà cho cả chị và Uyển Uyển.

Uyển Uyển vui lắm… Đây là lần đầu tiên được nhận quà.

Uyển Uyển sẽ đan vòng tay để tặng lại anh hai!

Ngày 16 tháng 2 năm 2024:

Chị gái ném vòng tay Uyển Uyển đan đi rồi.

Chị nói đồ của Uyển Uyển quê mùa, chỉ có người nghèo mới đeo những thứ đó.

Uyển Uyển tìm rất lâu, lục cả đống thùng rác mới thấy.

Nhưng vòng tay bẩn mất rồi.

Chắc anh hai cũng không thích nữa…

Tống Cẩn Trần lòng chấn động, nước mắt rơi xuống trang nhật ký.

Ngày 25 tháng 2 năm 2024:

Uyển Uyển rất đau, máu nhiều lắm…

Chắc là mắc bệnh rồi.

Bố mẹ và các anh mà biết sẽ càng ghét mình hơn nhỉ…

Chị gái nói đúng… Uyển Uyển là sao chổi.

Ngày 15 tháng 3 năm 2024:

Đau quá…

Uyển Uyển nhớ bà.

Bà ơi, nơi này không tốt chút nào, không ai yêu thương Uyển Uyển hết.

Ngày 10 tháng 5 năm 2024:

Uyển Uyển quyết định rồi, sẽ đi tìm bà.

Vì Uyển Uyển mãi mãi không có gia đình, chỉ có bà thôi…

Nhật ký dừng lại ở đó, không còn trang nào nữa.

Nét chữ bị nhòe đi… là do em gái đã khóc sao?

Tống Cẩn Trần nắm chặt những tờ giấy nhăn nhúm, ngồi bên mép giường suốt cả đêm.

17

Cả đêm, mẹ Tống trằn trọc không ngủ nổi.

Gối đã bị nước mắt làm ướt đẫm.

Sáng hôm sau, bà bước chân run rẩy đến căn phòng nơi con gái từng ở.

Không ngờ lại thấy Tống Cẩn Trần đang ngồi bệt trên sàn.

Thấy mẹ đến, Tống Cẩn Trần lảo đảo đứng dậy, đưa quyển nhật ký cho bà.

Trong tay anh còn nắm chặt chiếc vòng tay bị bẩn, tìm suốt cả đêm, chiếc vòng mà em gái đã tự tay đan cho anh.

Là em gái đan…

Tống Lâm Việt từ công ty vội vã quay về.

Anh đã tra suốt đêm về quá khứ của em gái ruột.

Không ngờ lại phát hiện ra bí mật động trời mà cha mình giấu kín suốt mười sáu năm.

Việc tráo đổi con năm xưa, là cố ý!

Tống Minh Châu là con gái của người tình cũ của cha.

Ông ta đã nuông chiều con của người phụ nữ khác suốt mười sáu năm, còn bỏ mặc máu mủ ruột thịt của mình.

Nếu mẹ biết chuyện này thì phải làm sao?

Mẹ Tống lập tức ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại thì đúng lúc bố Tống đi công tác về.

Bà lao đến, đầu tóc rối bù, gào khóc như điên:

“Tống Viễn! Anh còn là người nữa không?! Trả con gái lại cho tôi!

Anh để tôi nuôi con gái của người đàn bà khác suốt mười sáu năm, còn lạnh nhạt với con ruột của tôi như vậy!

Anh không có tim sao?! Anh ở ngoài nuôi người khác, còn bắt tôi nuôi con gái của ả!”

“Trả con tôi lại cho tôi! TRẢ CON CHO TÔI!!”

Mẹ Tống ngã quỵ xuống đất, khóc đến khản giọng.

Tống Viễn hất tay vợ ra, mặt lạnh như tiền:

“Sao có thể? Con của bà ta, tôi đã cho người mang đi chôn rồi. Minh Châu mới là con chúng ta.”

Đúng là ông từng có người khác bên ngoài,

nhưng ông tuyệt đối không cho phép có đứa con ngoài giá thú tồn tại, để rồi ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Tống.

Ông không ngờ rằng… sau mười sáu năm, đứa bé ấy vẫn còn sống.

Để che giấu mọi chuyện, ông từng nói dối với vợ rằng con bị trao nhầm.

Ông chưa bao giờ nghĩ đến, ngay từ đầu, chính ông đã tráo đổi đứa trẻ!

Mẹ Tống điên cuồng đấm vào ngực ông ta:

“Chính đứa bé bị chôn đó mới là con ruột của chúng ta!

Rõ ràng con bé lớn hơn bảo bối của tôi nửa tháng, sao anh không nhận ra?!

Tại sao anh không nhận ra?! Anh cố tình muốn hại nó đúng không?!

Tôi muốn giết anh!!”

Năm đó, bà đã là sản phụ lớn tuổi. Sau khi sinh con thì hôn mê cả tuần.

Bà chưa từng được thấy con gái mình trong giây phút đầu đời…

18

Tôi nhập viện.

Mỗi ngày đều truyền dinh dưỡng và uống thuốc giảm đau.

Kiếp này dù sao vẫn còn tốt hơn kiếp trước, ít nhất lúc chết có giường bệnh để nằm.

Anh ba Tống Chí Lễ ngày nào cũng đến thăm.

Anh nói mẹ đã lên núi cầu nguyện cho tôi, quỳ hết 99 bậc thang,

cầu xin trời cao đừng mang tôi đi.

Anh kể rằng Tống Minh Châu đã bị đuổi khỏi nhà họ Tống.

Bố không để lại cho cô ta một xu.

Anh nói anh hai đã tìm được chiếc vòng tay tôi từng đan cho anh ấy,

và mang theo bên mình mỗi ngày.

Anh còn kể, đại ca đã chuẩn bị rất nhiều quà cho tôi,

còn sắp xếp một căn phòng mới chờ tôi khỏe lại sẽ dọn vào.

Tôi kể hết những điều đó cho cô gái nhỏ trong lòng mình.

Muốn đánh thức ý thức của cô.

Nhưng cô ấy không đáp lại.

Trước khi rời đi, Tống Chí Lễ hỏi tôi:

“Uyển Uyển, em có thể gọi lại một tiếng ‘anh ba’ không?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap