Tống Chí Lễ lúc này chẳng còn màng gì khác, vội lên tiếng: “Tôi là anh của con bé!”

Ánh mắt bác sĩ nghiêm lại:

“Bệnh nhân đã ở giai đoạn cuối của ung thư dạ dày rồi, gần như không còn khả năng cứu chữa.”

“Các người làm người nhà kiểu gì vậy? Một cô bé còn nhỏ như thế đã bị ung thư? Bố mẹ các người đâu?”

Ầm,

Lương Mục cảm thấy toàn thân lạnh toát, túm cổ áo bác sĩ gào lên:

“Sao có thể?! Ông lừa ai đấy?! Vừa mới đây còn là giai đoạn giữa mà!”

Tống Chí Lễ lùi về sau hai bước, lắc đầu liên tục.

Rồi anh trợn to mắt, như bừng tỉnh:

“Tôi biết rồi! Có phải do Tống Uyển Ý bảo ông nói thế không? Lại muốn lấy lòng thương hại chứ gì? Cô ta giỏi mấy trò này lắm! Tránh ra, để tôi xem xem cô ta còn định diễn trò được bao lâu!”

Nói rồi anh xô bác sĩ, xông vào phòng bệnh.

Nhưng cô gái ấy chỉ yên lặng nằm trên giường bệnh, đeo máy thở, mặt trắng bệch.

Đôi chân Tống Chí Lễ mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.

Không thể nào… Không thể nào…

Lương Mục đấm một cú đẩy ngã anh ta xuống đất, kéo anh ta dậy, cánh tay siết chặt nổi cả gân xanh:

“Anh là anh trai kiểu gì vậy? Tại sao không để cô ấy chữa bệnh?!”

“Anh ăn mặc sang chảnh, anh có biết cô ấy lén đến bệnh viện tự mua thuốc giảm đau không?!”

“Anh có biết cô ấy không ăn gì, một mình chờ chết không?!”

Tống Chí Lễ thở gấp, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.

Lúc này đây, sợi dây máu mủ ruột rà bỗng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Người đang nằm kia là em gái ruột của anh…

Em gái ruột của anh sắp chết rồi… Mà anh còn chưa kịp yêu thương, cưng chiều cô ấy.

Thậm chí, từ khi cô về nhà đến giờ, anh chưa từng tử tế đáp lại một tiếng “anh ba” cô gọi.

14

Lương Mục bắt đầu điều tra xem ai đã nhốt cô gái vào phòng dụng cụ.

Rất dễ dàng, cậu tìm ra nhóm nữ sinh trước đó, đồng thời kéo theo hàng loạt chứng cứ về việc Tống Uyển Ý bị bắt nạt suốt nửa năm.

Lật xem từng video một, Lương Mục không thể chịu nổi nữa.

Cậu từng nghĩ chỉ là bạn cùng lớp trêu ghẹo cô vì cô hiền lành.

Không ngờ… nỗi đau cô phải chịu lại lớn gấp trăm lần như vậy.

Cô đã sống sót qua tất cả thế nào?

Lương Mục chỉ vào điện thoại chất vấn Tống Chí Lễ:

“Cô ấy bị bắt nạt suốt từ khi chuyển trường, anh có biết không?”

“Mỗi ngày trên người cô ấy đều có vết thương, anh từng quan tâm chưa?”

“Tâm trạng cô ấy bất thường, anh từng để ý chưa?”

“Anh làm anh kiểu gì mà chẳng biết gì về em gái mình?!”

Nói đến đây, cậu bật khóc. Cậu cũng không hiểu vì sao mình lại thế này.

Rõ ràng chỉ là người từng chép bài tập suốt nửa năm thôi mà.

Cớ gì trái tim lại đau đến mức không chịu nổi?

Cậu thậm chí không đủ tư cách trách móc những kẻ từng bắt nạt cô.

Vì cậu, trong vô hình, cũng là một đao phủ.

Tống Chí Lễ như chịu phạt, lặng lẽ xem từng video một.

Cho đến khi thấy mấy nữ sinh ép Tống Uyển Ý vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, liên tục xả nước thẳng vào mặt cô trong không gian chật hẹp.

Trong video vang lên tiếng rít qua kẽ răng:

“Tống Uyển Ý, muốn trách thì trách mày sao lại quay về!”

“Tại sao phải quay về cướp đi tất cả của tao?!”

“Mày yên tâm, dù mày là con ruột nhà họ Tống thì đã sao? Ba mẹ và các anh chỉ yêu tao! Tao nói cho mày biết, tất cả những gì nhà họ Tống có đều là của tao!”

“Tốt nhất là sống như con chuột cống, nếu không, tao có cách khiến mày bị đuổi khỏi nhà họ Tống!”

Cạch.

Tay Tống Chí Lễ run lên, điện thoại rơi xuống đất.

Sao có thể… Là giọng của Minh Châu!

Không sai được! Là Minh Châu!

Cô gái mà anh yêu thương suốt mười sáu năm.

Từ mẫu giáo đến cấp ba, năm nào anh cũng nắm tay đưa cô tới lớp, luôn luôn bảo vệ.

Vì cô, anh xa lánh chính em gái ruột của mình… không tiếc ra tay tổn thương em gái ruột!

15

Tống Chí Lễ như kẻ mất hồn bước về nhà.

Phòng khách chỉ có mẹ Tống và Tống Cẩn Trần, bố đang đi công tác.

Nước mắt anh rơi lã chã xuống sàn.

Mẹ Tống hoảng hốt chạy tới: “A Lễ, sao thế con?”

Tống Chí Lễ lắc đầu liên tục, như đứa trẻ không nơi bấu víu.

“Mẹ… em… em gái bị bệnh rồi… Phải làm sao bây giờ?”

Sắc mặt mẹ Tống lập tức trắng bệch, túm chặt lấy con trai:

“Con nói cái gì? Minh Châu! Minh Châu của mẹ bị sao cơ?!”

Tấm lòng Tống Chí Lễ chợt trĩu xuống, tê dại.

Ngay khoảnh khắc ấy, anh rốt cuộc cũng hiểu,

Em gái của anh đã bị gia đình này xem nhẹ đến mức nào.

Tại sao phản xạ đầu tiên lại là Minh Châu?

Uyển Ý… chẳng có chút vị trí nào trong lòng họ sao?

Anh mở miệng ngơ ngác:

“Là em ruột mà mẹ! Em gái ruột của con bị bệnh…

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối…

Bác sĩ nói… không cứu được nữa…”

“Mẹ… Phải làm sao bây giờ? Em gái con… không cứu được nữa rồi…”

Mẹ Tống lùi lại hai bước, ngã phịch xuống sofa.

Em gái ruột?

Ung thư giai đoạn cuối?

Không thể cứu nổi?

Không, không thể nào… Không thể nào…

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap