CHƯƠNG 1 : https://ngontinh2.blog/than-phan-khong-ten/chuong-1-than-phan-khong-ten/

Một dòng ấm áp trào dâng trong lòng tôi, ngốc quá rồi.

“Tôi học còn dở lắm, muốn học thì tìm người khác đi.”

Lương Mục tức tối: “Tôi là muốn cậu chữa bệnh, cậu có hiểu không?!”

Tôi cười nhẹ: “Tôi hiểu.”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi không còn cứu được nữa. Với lại… cũng chẳng ai quan tâm.”

Thấy nét mặt tôi thoáng thất vọng, Lương Mục buột miệng nói:

“Tôi quan tâm!”

Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của tôi, cậu ho khẽ một tiếng:

“Hơn nữa, cậu còn chưa điều trị mà đã nói không chữa được là sao? Không thể trốn tránh bệnh tật, cậu hiểu không?”

Tôi phì cười.

Đây là lần đầu tiên Lương Mục thấy tôi cười như thế.

Gương mặt trắng trẻo, gầy gò ấy khi cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Cậu thoáng ngẩn người, mặt hơi đỏ lên.

Không rõ từ lúc nào, ở cạnh Lương Mục khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ vì… lần đầu tiên, tôi biết được cảm giác được người ta quan tâm là thế nào.

Tôi không nói thêm gì nữa.

12

Tiết cuối buổi chiều là thể dục.

Tôi được phân công dọn dẹp dụng cụ. Sau khi cất vợt vào kho, đang định rời đi thì cánh cửa bỗng bị khóa từ bên ngoài.

Tôi vặn mãi không mở được.

Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng nói:

“Tống Uyển Ý, lần trước để mày thoát, lần này ngoan ngoãn ở trong đó đi!”

Sắc mặt tôi tối sầm, nghe rõ tiếng bước chân bọn họ rời đi.

Bọn họ đoán chắc phòng dụng cụ nằm chỗ hẻo lánh, lại đúng lúc tan học không ai qua lại nên mới dám trắng trợn như vậy.

Từng bị nhốt trong phòng tối đâu phải lần đầu.

Tôi thử tìm dây thép để cạy khóa, nhưng mãi vẫn không mở được.

Khóa cửa không phải khóa chìa, mà là ổ khóa treo từ bên ngoài.

Chắc bọn chúng đã lấy được chìa khóa phòng dụng cụ bằng cách nào đó.

Tôi nhíu mày, đập cửa mấy lần gọi lớn nhưng không có phản hồi.

Trời dần tối.

Không gian chật hẹp khiến tôi run rẩy vì sợ.

Tôi chợt nhớ ra: nguyên chủ từng bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ suốt một ngày một đêm.

Khi đó, cô ấy mới được đón về nhà họ Tống chưa lâu, biến mất cả đêm cũng chẳng ai phát hiện.

Gia đình họ Tống vẫn ăn tối vui vẻ, như thể chưa từng có người tên Tống Uyển Ý tồn tại.

Việc đó càng khiến Tống Minh Châu được nước lấn tới.

Cô ta không ngừng ra hiệu với đám người xung quanh, bắt đầu âm thầm bắt nạt Tống Uyển Ý.

Cô bé cứ ngỡ quay về nhà là được sống lại một lần nữa, ai ngờ lại rơi vào một cơn ác mộng mới.

Khó trách phản ứng cơ thể lại dữ dội như vậy.

Phần bụng trên tôi bắt đầu co thắt, nôn mửa.

Tôi quằn quại co mình trên nền đất vì đau.

Lúc đó, Lương Mục vẫn đang đợi tôi quay lại lớp học.

Hôm nay cô ấy chưa ăn gì, cậu định lôi cô đến căn-tin bằng được.

Sau khi biết cô bị ung thư dạ dày, cậu đã tra cứu rất nhiều tài liệu.

Ăn uống là cách duy nhất để hấp thụ dinh dưỡng, tăng cường sức đề kháng, không thể bỏ bữa.

Nửa tiếng trôi qua, lớp học đã vắng tanh, nhưng cô gái ấy vẫn chưa quay lại.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Lương Mục.

Cậu lo cô ngất ở đâu đó.

Lương Mục bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm, nghĩ mọi khả năng có thể xảy ra.

Cậu chạy đến từng tầng, gọi tên cô trước mỗi phòng vệ sinh nữ.

Đúng lúc đó, Tống Chí Lễ đang chuẩn bị về thì tình cờ nghe thấy ai đó đang gọi tên Tống Uyển Ý.

Anh nheo mắt, là thằng nhóc từng bế Uyển Ý lần trước.

“Cậu tìm Tống Uyển Ý làm gì?”

Lương Mục nhìn thấy là cái tên từng cản đường mình, vốn đang sốt ruột liền gắt gỏng:

“Liên quan gì tới anh? Anh là gì của cô ấy?”

Tống Chí Lễ nghẹn lời.

Anh vốn định nói mình là anh ba của cô ấy.

Nhưng lại lo nếu để lộ sẽ ảnh hưởng đến Minh Châu, đành mím môi, không nói được câu nào.

13

Lương Mục đảo mắt định rời đi.

Tống Chí Lễ vội túm lấy cậu, trong lòng đầy lo lắng: “Cô ấy rốt cuộc làm sao vậy?”

Lương Mục không muốn dài dòng: “Tan tiết thể dục thì mất tích, trong khi cô ấy đang bị bệnh!”

Vừa nói xong, cậu vỗ trán tự mắng mình ngu.

Lần này hình như đến lượt Uyển Ý phụ trách thu dọn dụng cụ.

Cậu vội vàng lao về phía phòng dụng cụ, Tống Chí Lễ cũng sốt ruột chạy theo.

Quả nhiên, cửa phòng bị người ta khóa chặt từ bên ngoài bằng ổ khóa sắt.

Lương Mục đập cửa hét lớn: “Tống Uyển Ý! Uyển Ý, cậu ở trong đó không?!”

Nhưng bên trong không hề có tiếng trả lời.

Tôi đã ngất xỉu vì đau.

Lương Mục càng khẳng định chuyện chẳng lành, lập tức lao tới phòng bảo vệ mượn cưa điện để cắt khóa.

Cửa vừa mở ra, cậu lập tức thấy cô gái nằm co quắp trong góc phòng.

Cậu lao đến bế cô dậy.

Mặt cô tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt đến đáng sợ.

Tống Chí Lễ theo vào sau cũng giật mình.

Hai người vội vàng đưa cô đến phòng cấp cứu.

Họ đứng chờ ngoài hành lang trong lo lắng.

Nửa tiếng sau, bác sĩ đẩy cửa bước ra hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap