20
Vài tháng sau, phụ thân ta được thăng quan, cả phủ mở tiệc lớn đãi khách, danh nhân quyền quý khắp kinh thành đều đến dự.
Trước ngày yến tiệc, đích mẫu gọi ta đến, tặng rất nhiều y phục, trang sức, ánh mắt lại hàm chứa ẩn ý.
Chuyện giữa ta và Tạ Như Yến, phủ Cố ai ai cũng biết, ta hiểu rõ bà lại muốn giở chiêu cũ, đưa ta dâng đến giường hắn.
Ta cong môi cười nhận lấy lễ vật đắt giá.
Chỉ tiếc lần này bà ta sắp uổng phí công sức rồi.
Ngày yến tiệc, khách khứa nườm nượp, náo nhiệt phi thường.
Một bát “canh phù dung” đẩy không khí lên đến đỉnh điểm.
Món này là đặc sản của phủ Cố, nổi danh vì mùi vị tuyệt hảo và cách nấu vô cùng cầu kỳ.
Dưới ánh mắt ẩn ý của đích mẫu, ta bình thản ăn hết một bát.
Bà ta không hề biết, bát canh có hạ dược sớm đã bị ta đánh tráo, đổi cho Thẩm Thanh Ca.
Thậm chí ta còn bắt chước nét chữ Tạ Như Yến, viết thiếp mời nàng đến gặp riêng tại phòng ta.
Từ sau vụ giả thương không thành, Tạ Như Yến luôn lạnh nhạt với nàng, nay có cơ hội riêng tư, nàng ta sao có thể bỏ qua?
Ăn xong canh, ta liền mượn cớ thân thể khó chịu, xin phép lui về phòng nghỉ ngơi.
Đích mẫu lập tức đồng ý.
Ta dọc đường cắt đuôi bà ta, lặng lẽ đi đến phòng của tỷ tỷ.
21
Quả nhiên, chưa tới một canh giờ sau, phía hành lang bên kia vang lên tiếng thét chói tai.
Khi ta cùng tỷ tỷ chạy đến, đã thấy Tạ Như Yến và Thẩm Thanh Ca chỉnh tề xiêm y, nhưng trên thân còn lưu dấu vết mờ ám, chăn đệm trên giường cũng rối bời, tình cảnh chẳng cần nói cũng biết.
Hầu gia phủ Tạ, tức giận đến nỗi ngay trước mặt các khách khứa, vung tay tát Tạ Như Yến một cái:
“Nhà này thật bất hạnh, ngươi sao lại làm chuyện đồi phong bại tục thế này?”
Thẩm Thanh Ca trốn trong chăn, khóc lóc không ngừng.
Tràng cảnh nhất thời đại loạn.
Tạ Như Yến nhìn thấy ta đứng phía sau đám người, muốn chạy đến nói gì đó, nhưng lại bị Thẩm Thanh Ca đang trần chân nhảy khỏi giường ôm chặt lấy:
“Như Yến ca ca, đừng đi… huynh đi rồi, muội sống sao nổi?”
Hầu gia Tạ giận dữ vì mất mặt, lập tức sai người đưa cả hai về phủ.
Danh tiết của Thẩm Thanh Ca đã mất, muốn tái giá là điều không thể, vậy nên Hầu gia quyết định chủ hôn, đem nàng gả cho Tạ Như Yến, chỉ đợi chọn ngày lành.
Hôm sau, ta vừa ra khỏi phủ, đã thấy Tạ Như Yến đứng chờ trước cổng.
Hắn thấy ta liền bước tới, vội vàng giải thích:
“Chuyện hôm qua, ta không biết xảy ra thế nào, chắc chắn là bị người hạ dược…”
Ta bật cười:
“Thật sao? Bị hạ dược à?”
Tạ Như Yến ánh mắt khổ sở:
“Nếu không phải bị hạ dược, sao ta lại làm ra chuyện đó?”
Ta chế nhạo, giọng mỉa mai:
“Tạ Như Yến, ngươi lại đóng kịch rồi.”
“Kiếp trước, đích mẫu đâu có hạ dược ngươi, thế mà ngươi vẫn vào phòng ta, hủy danh tiết ta, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện.”
Kiếp trước ta từng tin hắn bị ép, cho đến lúc lâm chung hắn mới nói thật.
Hắn bảo:
“Vân Tú, xin lỗi, ta vừa gặp đã yêu muội, nên mới không kiềm được… tha thứ cho ta được không?”
“Ta lạnh nhạt với muội, ta có lỗi, nhưng muội cũng không phải vô can. Rõ ràng đã thành thân rồi, vẫn thân thiết qua lại với Bạch Dực, muội để ta vào vị trí nào?”
“Vân Tú, quá khứ ta không truy cứu nữa, cầu xin muội… đừng chết, được không?”
22
Lời ta vừa dứt, sắc mặt Tạ Như Yến đã trắng bệch.
“Vân Tú… kiếp trước là ta có lỗi với muội.”
Hắn khàn giọng cầu xin ta tha thứ:
“Ta thực sự biết sai rồi… muội tha thứ cho ta, được không?”
Hắn đưa tay muốn kéo lấy ta, ta lại né tránh như thể sợ dính bẩn.
Khi ta xoay người rời đi, sau lưng còn nghe tiếng hắn cố chấp vọng lại:
“Vân Tú, ta sẽ không thành thân với Thẩm Thanh Ca đâu.”
“Muội chờ ta…”
Ta không hề quay đầu lại, cứ thế rảo bước rời đi.
Nghe nói hôm ấy Tạ Như Yến điên cuồng phát tác ngay trước cổng phủ Cố, còn lớn tiếng nói tất cả đều do đích mẫu bày mưu hãm hại.
Việc làm ầm lên như vậy, phụ thân không thể không tra xét, quả nhiên phát hiện vài dấu vết khả nghi.
Để có lời giải thích với khách khứa và nhà họ Tạ, phụ thân lập tức đem đích mẫu giam lỏng, đày về trang viên nơi quê nhà.
Trong nhà không thể thiếu chủ mẫu quản việc, ông bèn nâng di nương lên hàng bình thê, nắm quyền hậu trạch.
Chẳng bao lâu sau, đích mẫu bệnh nặng mà qua đời.
Phụ thân lại chính thức lập mẫu thân ta làm chính thê.
23
Sau đó, ta cùng biểu ca Bạch Dực chu du tứ phương, đi khắp các châu quận.
Khi trở về kinh thành thì đã là hai năm sau.
Lúc này, sản nghiệp của ta đã lớn mạnh gấp bội.
Tuy chưa bước vào hàng hoàng thương, nhưng tại kinh thành cũng đã có một chỗ đứng vững chắc.
Lần gặp lại Tạ Như Yến là trong yến tiệc mừng sinh nhật của Thượng thư đại nhân.
Ta được mời với tư cách là đích nữ phủ Cố và đương gia của thương hiệu nhà họ Vân.
Những năm này, ta ít nhiều nghe được đôi chuyện về hắn.
Cuối cùng, hắn vẫn thành thân với Thẩm Thanh Ca.
Chỉ là sau khi cưới, hắn đối với nàng chẳng chút tử tế.
Ngày thứ hai sau lễ cưới, đã lập tức nạp một loạt thiếp thất vào phủ.
Trước mặt khách khứa, không ít lần hắn mắng chửi Thẩm Thanh Ca là “tiện nhân”.
Trong phủ, các ma ma thay nhau hành hạ nàng ta, nhẹ thì quỳ gối chịu mắng, nặng thì bị đánh đòn bằng roi mây.
Tạ Như Yến chẳng màng sống chết của nàng.
Còn bản thân hắn cũng chẳng khá khẩm gì, vì từng gây ra trò cười chốn kinh thành, cưới một thứ nữ mất tiết hạnh, khiến phủ hầu trở thành trò cười thiên hạ.
Tạ Hầu gia lạnh nhạt với hắn, dần dà hắn bị gạt ra rìa, trở thành kẻ vô hình trong phủ.
Sau yến tiệc, Tạ Như Yến đuổi theo chặn ta lại.
Hắn đứng lúng túng, trầm mặc hồi lâu mới thốt nên lời:
“Vân Tú, ta xin lỗi muội…”