16
Ta quay đầu lại, thấy Tạ Như Yến đang sải bước đến.
Vừa nhìn thấy vết máu trên cổ Thẩm Thanh Ca, sắc mặt hắn đại biến:
“Người đâu! Mau mời đại phu!”
Thẩm Thanh Ca sà vào lòng hắn, nước mắt ròng ròng:
“Như Yến ca ca, đau quá… sẽ để lại sẹo không?”
Tạ Như Yến vỗ về vài câu, rồi lạnh lùng nhìn ta:
“Cố Vân Tú, có gì bất mãn thì nhằm vào ta! Sao lại ra tay với Thanh Ca? Không đưa ra lời giải thích hợp lý, đừng mong rời khỏi phủ công chúa!”
Phải rồi, chính là ánh mắt đó.
Kiếp trước mỗi lần ta và Thẩm Thanh Ca cãi cọ, hắn luôn dùng ánh mắt ấy nhìn ta.
Giải thích? Hắn muốn nghe ta nói gì?
Ta nhún vai:
“Tạ công tử, xin minh xét. Vừa rồi ta đi rửa tay, ai ngờ gặp Thẩm tiểu thư nơi đó.”
Thẩm Thanh Ca chỉ tay vào ta, khóc nức nở:
“Như Yến ca ca, nàng nói dối! Chính nàng lao tới muốn giết muội!”
Tạ Như Yến siết chặt tay:
“Vân Tú, mau xin lỗi Thanh Ca!”
Ta bật cười:
“Nàng nói gì ngươi cũng tin? Ta chưa làm gì cả, xin lỗi gì chứ?”
Tạ Như Yến lạnh lùng nhìn ta:
“Chân tướng rành rành, ngươi còn muốn chối sao?”
Ánh mắt hắn, thật quen thuộc.
Kiếp trước, cứ mỗi lần có chuyện, hắn đều không cần nghe ta giải thích.
Hừ, kiếp trước các người sỉ nhục ta, ta nhẫn. Kiếp này, mơ đi.
17
Ta ngẩng cao đầu, nhìn qua vai họ:
“Nếu không tin, chi bằng quay đầu lại hỏi mọi người, xem ai mới là người nói thật.”
Thẩm Thanh Ca nghe vậy, chợt quay đầu nhìn, lập tức sững người.
Đời trước ta đấu với nàng ta bao năm, thủ đoạn nàng thế nào ta hiểu quá rõ.
Trước khi rửa tay, ta đã cố tình đi lối đó, biết rõ vài tiểu thư đang nghỉ rượu ở lầu giả sơn, liền dụ nàng ta tới.
Kết quả hai kẻ ngu xuẩn này, một lo vu hãm, một lo bảo vệ, chẳng buồn liếc sau lưng.
Ta mỉm cười hỏi tiểu thư phủ Thượng thư:
“Lâm tiểu thư, ngươi nhìn rõ chưa?”
Lâm tiểu thư là khách quen trong cửa hàng của ta, quan hệ không tệ.
“Tất nhiên là rõ rồi, Thẩm tiểu thư khẩu khí lớn thật, dám bảo sẽ rạch mặt người khác.”
Các tiểu thư khác cũng nhao nhao:
“Không ngờ lại có nữ tử độc ác như thế.”
“Phải đó, còn cái Tạ công tử kia, bề ngoài tuấn tú, hóa ra là kẻ hồ đồ, chút đầu óc cũng không có.”
Hai kẻ đó mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng đặc sắc.
Ta cười tươi nhìn Thẩm Thanh Ca:
“Thẩm tiểu thư, giờ còn nói là ta muốn hại nàng ta sao?”
Thẩm Thanh Ca cắn môi, nhìn sang Tạ Như Yến, chỉ thấy hắn mặt lạnh như băng.
Nàng ta cuống lên lắp bắp:
“Như Yến ca ca, vừa nãy máu chảy nhiều quá, muội sợ quá nên… nên mới nói là nàng ta muốn giết muội…”
Sợ quá liền vu khống người khác, lý do buồn cười như thế ai tin?
Các tiểu thư cười mỉa:
“Sợ quá thì nên gọi đại phu, chứ không phải dựng chuyện hãm hại người.”
“Độc ác đến thế, chúng ta thật không sánh kịp.”
18
Chuyện này chẳng mấy chốc đã truyền tới tai Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa xưa nay công chính nghiêm minh, vốn ghét kẻ tâm thuật bất chính, liền hạ lệnh trục xuất Thẩm Thanh Ca ra khỏi phủ.
Sắc mặt Thẩm Thanh Ca tái nhợt, run rẩy cầu cứu Tạ Như Yến, nhưng hắn chẳng buồn liếc nàng lấy một cái.
Tới đây, thanh danh của Thẩm Thanh Ca xem như hoàn toàn bại hoại.
Yến tiệc kết thúc, Tạ Như Yến đã chờ sẵn nơi xe ngựa, cẩn trọng tiến tới:
“Vân Tú muội muội, xin lỗi, là ta trách lầm muội.”
“Nhưng muội cũng đừng trách ta… ta chỉ nghĩ… muội hận Thanh Ca, nên mới cho rằng muội hại nàng, thật ra ta…”
Hắn chợt nhận ra điều gì, lời nói dừng lại giữa chừng.
Ta bật cười nhạt, cố tình hỏi:
“Thật ra cái gì?”
“Tạ công tử, ta và Thẩm tiểu thư chỉ gặp nhau hai lần, từ đâu mà có chuyện ta hận nàng?”
Tạ Như Yến lặng lẽ nhìn ta.
Hắn càng muốn giấu chuyện trọng sinh, ta càng muốn lật tẩy.
“Bởi vì ngươi biết, ta giống ngươi, cũng sống lại một đời, đúng không?”
“Ngươi biết rõ kiếp trước Thẩm Thanh Ca ly gián, chia rẽ, cho rằng ta oán nàng, nên mới trả thù nàng bằng cách rạch mặt, đúng chứ?”
Ta tưởng đã nói tới mức này, hắn ít ra cũng sẽ thành thật.
Nào ngờ Tạ Như Yến mấp máy môi, cuối cùng vẫn chối bỏ:
“Muội muội nói gì thế? Ta nghe không hiểu. Chẳng lẽ vừa rồi bị dọa nên hồ đồ rồi?”
Ta bật cười giận dữ:
“Tạ Như Yến, ngươi vẫn là kẻ như thế.”
“Dù có sống lại một đời, cũng vẫn là kẻ nhu nhược hèn yếu.”
Không dám đối mặt với lỗi lầm quá khứ, càng không dám thừa nhận bản thân đã trọng sinh.
Lời ta khiến ánh mắt hắn chấn động kịch liệt, nhưng rất nhanh hắn quay người, chạy vội đi.
Ta nhìn theo hắn mà cười khinh miệt, đúng là đồ hèn nhát.
19
Sau khi trở về, ta tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của di nương, bận rộn suốt ngày.
Còn theo chân biểu ca Bạch Dực xuống Giang Nam một chuyến, lo liệu thu mua hàng hóa.
Vừa về đến cửa phủ Cố, liền bắt gặp Tạ Như Yến đứng đợi.
Ta chẳng buồn liếc hắn một cái, lặng lẽ bước qua.
Hắn đột nhiên cất tiếng sau lưng:
“Vân Tú, muội vẫn đang tránh mặt ta sao?”
“Kiếp trước là ta ngu muội không nhìn thấu người, giờ ta đã biết lỗi. Ta muốn bắt đầu lại với muội.”
“Nhưng muội không chịu tha thứ, trong lòng vẫn oán ta.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thong dong hỏi:
“Sao ta lại phải oán ngươi?”
“Tạ công tử, ngươi bị ma nhập rồi sao? Lúc thì bảo ta hận Thẩm tiểu thư, giờ lại bảo ta oán ngươi.”
Tạ Như Yến nhìn ta thật lâu, rồi bật cười khổ:
“Muội quả nhiên vẫn hận ta.”
“Vân Tú, hãy quên hết ân oán đời trước, cho nhau một khởi đầu mới được không?”
Ta cười lạnh, cong môi chế giễu:
“Sao? Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi à?”
Mắt hắn đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Nếu ông trời đã cho ta cơ hội sống lại, vậy ta chỉ mong có thể cùng muội bắt đầu lại lần nữa…”
Ta chưa từng gặp ai vô sỉ như hắn trong đời này.
Không nói hai lời, ta giáng cho hắn một bạt tai.
“Tạ Như Yến, người kiếp trước chết trong uất ức không phải ngươi, người mất hết tất cả cũng không phải ngươi.”
“Ngươi có thể không đếm xỉa đến quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.”
“Nhưng ta dựa vào đâu mà phải quên? Dựa vào đâu mà phải cùng ngươi bắt đầu lại?”
“Ngươi nằm mơ đi!”
Tạ Như Yến không ngờ ta lại tuyệt tình đến vậy, nước mắt rơi lã chã, đưa tay định nắm lấy tay ta.
Ta xoay người, chẳng hề ngoảnh đầu lại.