Ta liếc hắn một cái, nhàn nhạt đáp:

“Nếu thật sự cảm thấy có lỗi với ta, thì phiền ngươi sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Tạ Như Yến khựng lại, mắt đỏ hoe:

“Vân Tú… muội thật sự hận ta đến vậy sao?”

Ta bật cười, kiếp trước hắn đối với ta như thế, ta không nên hận ư?

Đã hai năm trôi qua, mà hắn vẫn ích kỷ như ngày nào.

Ta chẳng buồn nói thêm, trực tiếp tát hắn một cái:

“Đúng, ta chính là hận ngươi đến vậy, cút đi!”

Nói xong, chẳng ngoảnh đầu, nhảy lên xe ngựa rời đi.

Từ đó về sau, Tạ Như Yến tìm mọi cách để gặp ta, thậm chí còn giúp ta xử lý một đối thủ ác độc.

Hôm đó ta vừa ra khỏi tiệm, thấy hắn đứng dưới tàng cây, ẩn mình trong bóng râm.

Hắn vội vàng tiến lên:

“Vân Tú, nhà họ Lý chuyên đối đầu với muội trước giờ vì phạm pháp mà bị bắt rồi.”

Ta lạnh nhạt nhìn hắn, chỉ cảm thấy xúi quẩy.

Một ngày đẹp trời như thế, lại gặp phải thứ khiến người ta buồn nôn.

“Thế nào?” Ta nhíu mày không kiên nhẫn, “Ngươi tới để đòi ân huệ sao?”

“Tạ công tử, ta chưa từng cầu ngươi làm gì cả.”

Tạ Như Yến lộ rõ vẻ sụp đổ, lắp bắp nói:

“Ta… không phải muốn muội trả ơn…”

“Ta chỉ… chỉ là muốn giúp muội, không có ý gì khác.”

“Ta muốn muội biết, những gì ta làm, đều là cam tâm tình nguyện.”

Ta bật cười khinh miệt:

“Gì cũng cam tâm tình nguyện?”

Hắn vội vàng gật đầu:

“Đúng, muội muốn ta làm gì, ta đều cam tâm tình nguyện.”

“Vậy thì…”

Ta nhẹ giọng:

“Vậy ngươi vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, được chứ, Tạ công tử?”

“Sự hiện diện của ngươi chỉ khiến ta nhớ lại quá khứ, khiến ta càng thêm căm ghét.”

Nói xong, ta xoay người rời đi.

Vừa đi được mấy bước, sau lưng chợt vang lên tiếng “phịch” nặng nề.

Ta quay đầu, thấy Tạ Như Yến đã ngất lịm dưới đất.

Ta từng tưởng rằng sau này sẽ được sống yên ổn.

Ta không đau lòng, chỉ lo hắn chết trước cửa tiệm của ta, lại gây thêm phiền phức.

24

Từ hôm đó, Tạ Như Yến quả thật biến mất khỏi thế giới của ta.

Sau này nghe nói, hắn như bị tà nhập, tính tình thay đổi thất thường, cả ngày nhốt mình với đám đạo sĩ, tìm kiếm bí thuật trọng sinh.

Cuối cùng, trong cơn cuồng loạn, hắn đốt cháy phòng ngủ, chết tại chỗ.

Ngày thế tử phủ Định Viễn thành thân, ta tình cờ gặp lại Thẩm Thanh Ca.

Nàng tiều tụy gầy gò, sắc mặt u ám, trên người là một bộ y phục cũ kỹ rách rưới.

Nghe nói sau khi Tạ Như Yến chết, nàng sống càng thê thảm.

Phu nhân nhà họ Tạ đổ hết tội lỗi lên đầu nàng, cho rằng nếu không phải nàng dùng thuốc hại người, con trai bà cũng sẽ không cưới nàng, càng không đến nỗi chết thảm.

Mỗi ngày, ngoài lời lẽ mắng nhiếc, bà ta còn sai nàng làm hết việc hạ nhân, đến cả việc dọn phân đổ thải cũng không tha.

Chúng ta gặp nhau dưới hành lang.

Cả hai chẳng nói lời nào, lặng lẽ đi lướt qua nhau.

Mùa đông năm đó, Thẩm Thanh Ca tự sát, nuốt vàng mà chết.

Sau khi chết, bà Tạ không cho nàng nhập từ đường nhà họ Tạ.

Nàng để lại một phong thư cho ta, bên trong chỉ vỏn vẹn một câu:

“Nếu được sống lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn như vậy, vì đó là lựa chọn tốt nhất của ta.”

Ta lặng lẽ thiêu bức thư.

Chuyện này, với ta mà nói, đã không còn can hệ gì.

Những năm sau đó, sản nghiệp của ta càng lúc càng lớn, tiệm chi nhánh mở khắp nơi.

Đời này, ta sẽ dựa vào chính mình, viết nên một hồi kết hoàn toàn mới.

Ai nói… không thể có một lựa chọn tốt hơn?

(HẾT)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap