Ta mắt ngấn lệ, vừa muốn kháng cự vừa như hưởng thụ.
“Nào phải… Nếu không phải phu quân thiếp không thể hành phòng, thiếp đã chẳng tìm đến huynh…”
“Chỉ là muốn thay phu quân hoàn thành tâm nguyện, có một đứa con thôi…”
Câu nói đó chọc giận Lục Diên Chiêu.
Hắn lập tức bế ta lên, ném lên giường, đè người xuống.
“Muốn con hả? Giờ cho nàng! Lát nữa đừng hòng xin tha!”
Hì hì, ta lừa hắn đấy!
Thầy thuốc bảo ta thể hàn, không dễ thụ thai.
Nếu không thì ngày đêm như thế, đã có từ lâu rồi!
Chỉ là muốn hắn dốc hết sức mà thôi~
Lúc Lục Diên Chiêu đang “dốc sức”, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng Lục Diên Tề.
“Huệ Nương.”
Ta giật mình, vừa định lên tiếng thì bị Lục Diên Chiêu bịt miệng.
“Ưm…”
Lục Diên Tề không nghe thấy, lại gọi tiếp.
“Nàng ở đó không?”
Ta cuống cuồng định trả lời, nhưng Lục Diên Chiêu nhét ngón tay vào miệng ta, đè lưỡi lại.
Quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt đầy trêu chọc,
Như thể đang nói: “Ta không cho nàng nói đấy, nàng làm gì được ta?”
Ta tức điên, cúi đầu cắn mạnh vào hổ khẩu tay hắn.
Hắn hừ một tiếng nhưng vẫn không buông.
Cho đến khi trong miệng có vị máu, hắn vẫn không để ta nói.
Ngoài cửa, Lục Diên Tề không nghe thấy ta đáp, có vẻ hơi thất vọng.
“Có lẽ nàng ngủ rồi. Ta có thứ muốn đưa cho nàng.”
“Thôi vậy, ta để ngoài cửa. Nàng tỉnh thì xem nhé.”
Rồi tiếng bước chân xa dần.
Ta vùng dậy muốn xem chàng để lại gì, nhưng Lục Diên Chiêu kiên quyết không cho.
“Chẳng phải nàng nói, muốn ta làm món đồ chơi của nàng sao?”
“Sao giờ lại không chơi nữa?”
Ta nhìn hắn nghiến răng, bật cười: “Huynh ghen à?”
Trước khi hắn kịp chối, ta nhắc hắn:
“Huynh quên rồi à? Lục Diên Tề mới là phu quân ta. Còn huynh, chẳng qua chỉ là tình nhân giấu mặt thôi!”
Ánh mắt Lục Diên Chiêu lập tức lạnh lẽo, nghiến răng hỏi lại:
“Ta là tình nhân sao?”
“Bổn tướng có chỗ nào thua kém nó?”
“‘Phu quân tốt của nàng’ đẩy nàng lên giường người khác, mà nàng vẫn một lòng một dạ với hắn?”
Ta vỗ mặt hắn, cười lạnh:
“Liên quan gì đến huynh?”
“Huynh vượt giới rồi đấy, Tả tướng đại nhân!”
Người vừa rồi còn muốn nuốt chửng ta, lúc này đẩy ta ra, khoác áo rời đi.
Ta ngồi dậy, liếc nhìn hắn:
“Huynh định đi thật à?”
Lục Diên Chiêu hậm hực ném lại một câu:
“Ta tự giải quyết!”
Lúc đi còn đá vào chiếc hộp gấm trước cửa, chắc là thứ Lục Diên Tề để lại.
Câu nói ấy làm ta bật cười, nằm trên giường cười lăn lộn.
Một lúc sau mới khoác áo bước xuống, mở chiếc hộp ra xem.
Bên trong là một cây trâm hoa hải đường.
Ta ngẩn người hồi lâu, rồi tiện tay ném trở lại hộp.
“Giờ mới mang tặng, còn có ý nghĩa gì nữa đâu.”
12.
Sáng hôm sau, khi Cải Hạ chải tóc cho ta, thấy cây trâm ngọc trong hộp gấm liền vui mừng reo lên:
“Tiểu thư, đây là do gia tặng người sao?”
“Không ngờ người thô kệch như ngài ấy, cũng biết quan tâm đến người khác nữa!”
“Đẹp thật đấy, tiểu thư, để nô tỳ cài lên cho người nhé?”
Ta ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Lúc cả nhà cùng dùng bữa sáng, Lục Diên Tề có vẻ vô cùng hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, cứ nhìn ta chằm chằm.
Đến mức cha mẹ chồng cũng phải để ý, không nhịn được hỏi:
“Diên Tề, hôm nay con cứ nhìn đầu Huệ Nương mãi là sao?”
Đang uống cháo, Lục Diên Tề bị sặc, ho khan mấy tiếng, đưa nắm tay che miệng, vội nói:
“Trâm… trâm đẹp thật!”
Ta thẹn thùng cúi đầu:
“Đa tạ phu quân…”
Nhưng ngay giây tiếp theo, tay ta đột nhiên bị người nào đó dưới gầm bàn nắm chặt.
Ta lập tức nghẹn thở, mở to mắt không thể tin nổi.
Hai tay Lục Diên Tề đang đặt trên bàn, cha mẹ chồng thì không thể nào…
Người đang nắm tay ta kia, chỉ có thể là — đại ca tốt của chàng, Lục Diên Chiêu!
Giữa bữa ăn, trước mặt phụ mẫu, hắn điên rồi sao???
Ta vội rút tay, nhưng Lục Diên Chiêu lại cố tình không buông, còn hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Không rút được tay, ta giả vờ đánh rơi đũa, cúi xuống bàn, liền đá hắn một cú thật mạnh.
Lục Diên Chiêu đau đến nỗi buộc phải buông tay, ta trong lòng vừa hả hê, vừa nhổm dậy…
Nào ngờ thấy hắn lại lấy chân đá Lục Diên Tề.
Lục Diên Tề ngẩn người, rồi vừa vặn thấy ta từ dưới gầm bàn chui lên, mặt lập tức đỏ bừng.
“Huệ Nương…”
Không phải chứ… Lục Diên Chiêu tên điên này, rốt cuộc muốn làm gì nữa đây?
Cả bữa sáng ta chỉ ăn như nhai sáp, vừa lo Lục Diên Chiêu bại lộ, vừa thấy bị hắn uy hiếp.
Tức chết đi được…
Ra khỏi viện, ta đang định kiếm cơ hội cảnh cáo Lục Diên Chiêu đừng làm bậy…
Nào ngờ lại thấy hắn cùng Lục Diên Tề đang đi tới một chỗ vắng người trò chuyện.
“Đại ca, đệ phát hiện… hình như đệ bắt đầu thích Huệ Nương rồi.”
“Chuyện trước kia… coi như chưa từng xảy ra đi! Dù sao… sau này huynh cũng đừng chạm vào nàng ấy nữa!”
Lục Diên Chiêu nghe xong, nhướng mày, bật cười:
“Hồi đó là ai hạ dược ta, đẩy ta lên giường nàng ấy hả?”
“Còn nữa, chẳng phải đệ bất lực sao? Đệ định mang hạnh phúc gì cho nàng? Không cần con cái nữa à?”
Lục Diên Tề bối rối: “Chuyện này… huynh đừng quản.”
“Tóm lại, sau này không cần hoán đổi gì hết.”