Lục Diên Chiêu chậm rãi nói:
“Muộn rồi. Biết đâu nàng ấy giờ đã mang thai con của ta rồi.”
Lục Diên Tề cau mày, rõ ràng đang đấu tranh trong lòng, một lúc lâu mới nghiến răng nói:
“Có thì có, ta sẽ nuôi!”
“Ta sẽ coi nó là con ruột của mình!”
Lục Diên Chiêu bị chọc cười, nhếch môi:
“Lỡ ta không đồng ý thì sao?”
Lục Diên Tề sững người: “Đại ca, huynh có ý gì?”
Lục Diên Chiêu hạ thấp giọng, ghé tai hắn:
“Phu nhân của đệ, ta cũng rất thích.”
“Dù sao đệ cũng không làm được chuyện đó, thì chi bằng… nhường nàng cho ta…”
Ngay giây sau, một quyền của Lục Diên Tề đã giáng thẳng vào mặt hắn.
“Lục Diên Chiêu, đồ khốn!”
“Nàng ấy là đệ muội của huynh!”
Khóe môi Lục Diên Chiêu rỉ máu, hắn lấy ngón tay quệt đi, lạnh lùng châm chọc:
“Đệ có tư cách nói câu đó sao? Người đầu tiên dâng nàng cho ta, chẳng phải chính là đệ à?”
Hai người lao vào đánh nhau.
Dù Lục Diên Tề là võ tướng, nhưng Lục Diên Chiêu cũng không phải thư sinh yếu ớt.
Một đấm một đá như thể tử thù.
Ta nấp bên rặng cây nhìn trộm, còn nhỏ giọng cổ vũ:
“Đánh đi đánh đi!”
“Đều là đồ khốn! Đánh chết càng hay!”
Đáng tiếc, chưa đánh được bao lâu đã bị phát hiện.
Cha mẹ chồng vội đến can ngăn.
“Diên Tề! Diên Chiêu! Hai đứa làm cái gì vậy?”
“Yên lành không ở, sao lại đánh nhau?”
Ta tròn mắt một cái, từ góc khuất bước ra, lao vào lòng Lục Diên Tề.
Mắt hoe đỏ, đầy vẻ xót xa.
“Phu quân! Chàng không sao chứ?”
“Huệ Nương…”
Lục Diên Chiêu lên tiếng gọi ta.
Ta liền vung tay, tát thẳng mặt hắn:
“Đại ca, huynh quá đáng rồi!”
Rồi kéo Lục Diên Tề đi.
“Phu quân, đi thôi, thiếp đưa chàng về thoa thuốc!”
“Không cần để ý đến hắn nữa! Thiếp thổi phù phù cho chàng!”
Lục Diên Tề ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm.”
13.
Vì Lục Diên Chiêu “không biết điều”, ta phũ hắn cả nửa tháng trời.
Đàn ông không biết nghe lời, giữ lại làm gì?
Trái ngược với Lục Diên Chiêu, Lục Diên Tề từ hôm ấy trở đi liền thay đổi hoàn toàn.
Cả ngày “nương tử ơi nương tử à”, ngoan như cún.
Ta nói gì, chàng đều nghe.
Ban đêm cũng không ngủ thư phòng nữa, đêm đêm chung chăn gối, hệt như đôi phu thê ân ái thật sự.
Trong lòng ta có chút nghi hoặc —
Lục Diên Tề dạo này thay đổi lớn như thế, chẳng lẽ… thất tình rồi?
Khiến ta cũng chẳng có thời gian vụng trộm với Lục Diên Chiêu.
Phải rồi.
Từ lâu ta đã biết Lục Diên Tề hoàn toàn không có bệnh gì, chẳng qua là cố giả vờ.
Nghĩ tới nghĩ lui, lý do duy nhất, chắc là vì hắn có người trong lòng, nên mới giữ thân như ngọc.
Nửa tháng nay, tuy ngày ngày ngủ chung, nhưng lại chẳng hề động chạm đến ta.
Nếu là trước kia, ta yêu hắn đến ngây dại, thì loại trò diễn cảnh “tình cảm thuần khiết” này, ta có thể phối hợp.
Nhưng hiện tại, ta bị Lục Diên Chiêu chiều hư rồi.
Tỷ tỷ đây giờ chỉ thích ăn mặn, không ăn chay nữa đâu.
Hay là… giả vờ giận, kiếm cớ cãi nhau một trận nhỉ?
Tiếc thay, Lục Diên Chiêu không cho ta cơ hội.
Hắn ỷ có quyền, điều Lục Diên Tề, tướng quân một nước, đi dẹp thổ phỉ.
Trong lòng ta hân hoan — cuối cùng cũng đi rồi.
Nhưng ngoài mặt lại phải giả vờ đau lòng:
“Phu quân, phải cẩn thận bọn đạo tặc ngoài kia, đừng để bị thương, nếu không thiếp sẽ đau lòng đó…”
“Phu quân, đi sớm về sớm nhé, Huệ Nương sẽ đợi chàng ở nhà, dù có bao lâu cũng sẽ đợi!”
Sau đó, ta lườm Lục Diên Chiêu một cái thật dữ, trách hắn lạm dụng chức quyền, khiến vợ chồng ta bị chia cắt.
Lục Diên Chiêu há miệng muốn nói, nhưng thấy ta không thèm để ý, đành nghiến răng nuốt lời vào bụng.
Ta cứ tưởng hắn đuổi Lục Diên Tề đi rồi, sẽ lập tức tới tìm ta.
Ai ngờ, hắn nhịn được.
Nhưng hắn nhịn được, ta thì không!
Mùa hè oi ả, ta mặc mát mẻ, một mình ngồi trong đình bên hồ uống rượu.
Uống đến ngà ngà say, mơ hồ thấy có người đứng trước mặt.
Thấy rõ gương mặt quen thuộc kia, ta bật cười.
Hắn định mở miệng: “Huệ Nương…”
Ta liền làm nũng:
“Phu quân, ôm ôm!”
Ánh mắt Lục Diên Chiêu lập tức trầm xuống, giơ tay bóp cằm ta:
“Nàng gọi ta là gì?”
Ta cười khanh khách, vòng tay ôm lấy cổ hắn:
“Phu quân! Phu quân đáng yêu của ta!”
“Cuối cùng chàng cũng về rồi!”
Rồi dụi mặt vào cằm hắn:
“Chàng không có nhà, Huệ Nương nhớ chàng muốn chết! Cả đêm ngủ không yên!”
“Đại ca chàng thật là đáng ghét, còn dám ra tay đánh chàng. Hắn tưởng hắn là ai chứ?”
“Vẫn là phu quân tốt nhất. Hồi đó ta nói muốn chơi trò hoán đổi song sinh, chàng liền giả vờ bất lực, hạ dược đại ca, đẩy hắn lên giường ta.”
“Hắn đúng là đồ ngốc, vậy mà cũng tin được!”
“Còn tưởng mình ghê gớm lắm! Một tên thư sinh yếu đuối, sao so được với phu quân chàng — dũng, mãnh, vô, địch!”
Lời còn chưa dứt, Lục Diên Chiêu đã siết mạnh cằm ta.
“Ngươi nói gì?”
Ánh mắt hắn như bị đâm một đao, đau đến đỏ hoe, gần như muốn khóc.
Giọng khàn khàn:
“Nàng… nói lại lần nữa!”
Ta làm như không hiểu, cười hôn lên môi hắn, nhảy lên vòng chân quanh eo hắn:
“Đừng nói nữa phu quân, Huệ Nương muốn rồi… Mau cho thiếp đi…”