Mặt mày chàng đầy ngượng ngùng và kinh ngạc.
“Nàng! Nàng làm vậy ra thể thống gì!”
Ta lại ngây ngô nhìn chàng.
“Phu quân, chàng sao vậy?”
“Đêm qua chẳng phải chính miệng chàng nói, thích Huệ Nương thế này sao?”
“Còn nói Huệ Nương là người chàng yêu nhất đời, muốn kiếp này kiếp sau đều ở bên nhau, còn muốn tái sinh làm vợ chồng nữa mà!”
“Chàng đã quên cả rồi sao?”
“Hay là chàng thay lòng, bên ngoài có người khác, không cần Huệ Nương nữa rồi?”
Nói xong, ta che mặt khóc thút thít.
Lục Diên Tề nghẹn họng.
“Ta… ta khi nào nói mấy lời ấy?”
Ta lập tức giơ tay tát hai cái “chát chát”.
“Lục Nhị Lang giỏi thật đấy! Chính miệng nói ra, mà giờ lại dám chối!”
“Mấy lời thề non hẹn biển đó, cũng chỉ là để lừa ta thôi phải không?”
“Ta… ta không muốn sống nữa!”
Dứt lời liền lao về phía hồ nước bên cạnh.
Lục Diên Tề hốt hoảng ôm lấy eo ta, kéo ta lại.
Ta nhân cơ hội ôm chặt lấy chàng, vùi mặt vào cổ chàng khóc thút thít, nước mắt làm ướt cổ chàng.
Nếu là đại ca Lục Diên Chiêu, ta còn biết giữ chừng mực, dù gì đại ca ấy thật sự biết dùng sức.
Nhưng Lục Diên Tề thì không, chàng chẳng dám đụng ta, nên ta muốn trêu chọc kiểu gì cũng được.
Quả nhiên, Lục Diên Tề lúng túng, muốn đẩy ta ra.
Nhưng chàng càng đẩy, ta lại càng khóc lớn hơn.
“Hu hu hu!”
“Hu hu hu!”
“Đồ phụ bạc! Ta không chịu đâu!!!”
Đang giằng co thì mẹ chồng ta tới.
Bà giận dữ quát: “Diên Tề! Con làm cái gì đấy? Sao khiến Huệ Nương khóc thành ra thế kia?”
“Ta chỉ có hai đứa con trai, Huệ Nương chẳng khác gì con gái ruột của ta. Nếu con dám ức hiếp nó, đừng trách ta mang gia pháp ra xử!”
Lục Diên Tề khổ sở: “Mẹ! Con không có…”
Bà liền cầm roi mây quật lên người chàng: “Không có à? Thế sao Huệ Nương lại khóc?”
“Ba năm con không ở nhà, nó hầu hạ ta như mẹ ruột. Một nàng dâu tốt như thế, tìm đâu ra?”
“Mau xin lỗi vợ con đi!”
“Con…”
Lục Diên Tề còn muốn cãi, lại bị đánh thêm mấy roi.
Đành phải uất ức cúi đầu xin lỗi ta.
“Huệ Nương, xin lỗi! Ta sai rồi, được chưa?”
Ta hừ nhẹ một tiếng.
“Hừ!”
Mẹ chồng mỉm cười lau nước mắt cho ta.
“Được rồi, về phòng đi!”
“Cả đám lớn rồi mà cứ như con nít.”
Ta bĩu môi, quay sang nói với Lục Diên Tề:
“Chân ta tê rồi…”
Mẹ chồng liền quật thêm roi nữa.
“Còn không mau bế vợ về phòng!”
Lục Diên Tề nhìn ta, rồi nhìn mẹ, cuối cùng bất đắc dĩ ôm ta lên, bế về viện ta.
Ta rúc vào lòng chàng, ôm cổ thật chặt, nở nụ cười rạng rỡ.
“Phu quân, chàng tốt với thiếp quá, Huệ Nương yêu chàng lắm.”
“Nếu chàng phụ thiếp, thiếp sẽ trốn mất, để chàng mãi mãi không tìm thấy!”
Lục Diên Tề định trợn mắt, nhưng bị ta nhìn chằm chằm nên đành nhịn.
Chỉ bực bội nói: “Đừng nghĩ linh tinh nữa!”
Ta nâng mặt chàng, dỗ dành:
“Vậy chàng nói đi, chàng yêu thiếp, kiếp sau vẫn cưới thiếp.”
Lục Diên Tề nghiến răng: “Nàng đừng quá đáng!”
Ta chớp mắt vô tội, giả vờ hét:
“Mẹ ơi…”
Lục Diên Tề hoảng sợ.
“Được rồi được rồi, ta nói!”
“Ta… ta yêu nàng, kiếp sau vẫn cưới nàng!”
Ta sung sướng hôn chụt một cái thật to lên má chàng.
Đúng lúc ấy, sấm sét nổ vang, mưa lất phất rơi xuống.
Quay đầu lại, thấy Lục Diên Chiêu mặc áo trắng đứng trong rừng trúc, tay cầm ô giấy dầu, khuôn mặt tuấn tú giấu dưới tán ô, nhìn không rõ biểu cảm.
Lục Diên Tề dường như vẫn tức chuyện chàng từng bị ép thốt ra mấy lời tình tứ, bèn lườm chàng một cái, ôm ta quay đi.
Ta nằm trên vai Lục Diên Tề, ngoái đầu vẫy tay với Lục Diên Chiêu, cười tươi như hoa.
11.
Dù Lục Diên Tề ôm ta đi rất nhanh, nhưng quần áo tóc tai vẫn bị mưa làm ướt.
Cải Hạ trong phòng giúp ta tắm gội, Lục Diên Tề lấy cớ quay về viện mình rửa sạch rồi vội vội vàng vàng chạy mất.
Như thể sợ ta ăn thịt chàng không bằng.
Ta ngâm mình trong thùng gỗ đầy cánh hoa hồng, cảm thấy bản thân mình xấu xa đến mức nổi bong bóng.
Nhưng nhớ đến những gì Lục Diên Tề đã làm với ta, cảm thấy mấy trò này chẳng bằng một phần vạn những gì chàng đã gây ra.
Ta sẽ không buông tha cho chàng, trừ khi ta chơi chán rồi.
Đang nghĩ ngợi thì một thân thể dán vào lưng ta.
“Trò tình ý vợ chồng chơi đủ chưa?”
“Nàng và hắn có duyên kiếp sau, vậy ta thì sao?”
Ta quay lại, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Diên Chiêu giờ đây đầy âm u và nhẫn nhịn đau đớn.
Ta giả vờ kinh ngạc:
“Đại ca, sao huynh lại đến đây?”
“Thiếp hôm nay đâu có gọi huynh mà!”
Nói xong định đẩy chàng ra.
“Huynh mau đi đi! Phu quân thiếp ở ngay viện bên cạnh, lỡ bị thấy thì nguy đấy!”
“Thiếp yêu phu quân lắm, huynh đừng khiến thiếp bị hiểu lầm…”
Chưa kịp dứt lời, đã bị Lục Diên Chiêu kéo lên khỏi nước.
Tay hắn siết chặt eo ta, kéo sát vào người hắn, để ta cảm nhận dục vọng cháy bỏng của hắn.
Môi hắn ghé bên tai, hơi thở nóng hổi rót vào vành tai.
“Chẳng phải nàng thích thế sao? Con yêu tinh nhỏ!”