Mà Lục Diên Chiêu thân là Tả tướng, nếu bị phát hiện tư thông với em dâu, mất chức đã đành, nhẹ thì bị sung quân, nặng thì cả nhà bị tịch biên.
Chẳng phải Lục Diên Tề giả vờ không thể hành sự, muốn ta mang thai sao?
Vậy ta liền lấy đại ca hắn mà sinh một đứa, cho nó thừa kế tước vị cũng được!
Dù gì hai người cũng giống nhau như đúc, Lục Diên Chiêu cũng là người tài, bọn họ chẳng quan tâm, ta quan tâm làm gì?
Tối đó, quả nhiên Lục Diên Tề với mùi rượu nồng nặc lại đến phòng ta.
À không, phải gọi là — Lục Diên Chiêu đội lốt Lục Diên Tề bị hạ dược.
Nói thật, khi trong lòng đã không còn tình cảm, việc ân ái cũng mang hương vị khác biệt.
Có lẽ vì đã biết sự thật, đêm nay Lục Diên Chiêu tỉnh táo hơn nhiều.
Mới chỉ một lần đã định dừng lại.
Nhưng ta xoay người đè lên người chàng.
Tay nâng cằm chàng, cười nhạt: “Tả tướng đại nhân, mới một lần đã muốn đi sao?”
Lục Diên Chiêu ngẩn ra nhìn ta.
“Huệ nương… nàng…”
9.
Ta cúi nhìn vào mắt chàng, ngón tay nhẹ vuốt ve cằm hắn.
“Thiếp làm sao?”
“Sao lại biết thân phận của chàng?”
“Hay là, rõ ràng biết chàng không phải Lục Diên Tề, vì sao vẫn muốn cùng chàng hoan lạc?”
Nhìn vẻ mặt im lặng của Lục Diên Chiêu, ta bật cười:
“Thiếp cũng chỉ mới biết hôm nay thôi.”
“Lục đại nhân, huynh đệ các người thật biết đùa.”
“Đùa đến nỗi biến thiếp thành con rối trong tay các người.”
“Nếu chuyện thiếp thông dâm với huynh trưởng phu quân mà bị truyền ra, thiếp có phải treo cổ bằng một dải lụa trắng để tạ tội không?”
Lục Diên Chiêu nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Hết thảy đã xảy ra, nàng muốn thế nào?”
“Ngàn vạn lần chớ nghĩ quẩn, tổn hại bản thân.”
Ta rũ mắt nhìn chàng, trong ánh mắt đầy khinh thường nhưng không thiếu phần đau lòng.
“Làm sai là các người, ta dại gì phải làm hại bản thân?”
Lục Diên Chiêu vội vàng hỏi: “Vậy nàng muốn thế nào?”
“Hiện tại nàng và ta đã có thực chất phu thê, còn với đệ ấy lại chưa từng… Hay là hòa ly với nó, để ta chịu trách nhiệm với nàng?”
Ngữ khí kia, chẳng khác gì ban ân, thật nực cười!
Hắn tưởng ta sẽ cảm động đến phát khóc, nhưng ta lạnh lùng từ chối:
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì mà hai người các người muốn sao cũng được?”
“Ngươi muốn cưới ta, ta phải dập đầu cảm tạ sao?”
Hắn nhíu mày: “Vậy nàng muốn sao?”
Ta đẩy hắn ngã xuống, xé áo hắn ra.
“Dĩ nhiên là… thiếp muốn thêm lần nữa!”
Lục Diên Chiêu không ngờ ta lại làm vậy, bắt đầu vùng vẫy.
Hắn càng giãy, ta càng vui.
Vừa hôn hắn vừa uy hiếp:
“Không được nói với hắn!”
“Cũng không được để ai biết chuyện giữa ta và chàng!”
“Huệ nương, nàng điên rồi…”
Lục Diên Chiêu tức đến nghiến răng.
Nhưng dược tính trong người hắn chưa tan, sao chống nổi khiêu khích của ta.
Ta vừa trêu chọc hắn, vừa lạnh giọng:
“Tại sao các người muốn là được, ta muốn thì không được?”
“Nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi, Tả tướng đại nhân, chính là món đồ chơi của ta, Tống Huệ Nương.”
“Ta muốn, ngươi phải thỏa mãn.”
“Nếu không, ta sẽ phơi bày hết, để cả họ Lục tan cửa nát nhà!”
Lục Diên Chiêu có nỗi sợ trong lòng, chẳng dám kháng cự, bị ta giày vò cả đêm.
Sáng hôm sau, sắc mặt xám xịt, khoác bộ giáp của Lục Diên Tề, bước ra từ phòng ta.
Còn ta thì khoan khoái vô cùng, đuổi theo tới tận cổng phủ, trong ánh nhìn ngơ ngác của mọi người, ôm lấy hắn hôn một cái thật vang.
“Phu quân, sau đêm qua, thiếp càng thêm yêu chàng rồi đấy!”
“Tối nhớ về sớm nhé, Huệ Nương đợi chàng ở nhà~”
Lúc ấy, bên cạnh là Lục Diên Tề mặc cẩm bào tím, mặt như thấy quỷ.
Ta vờ như không biết gì, e lệ gọi một tiếng: “Đại ca.”
Rồi kéo vạt áo hắn lại, chỉnh sửa y phục ngay ngắn cho hắn, mới chịu để đi.
Chỉ thấy Lục Diên Chiêu bị Lục Diên Tề lôi xềnh xệch lên xe ngựa.
Ta đứng phía sau mà cười nghiêng ngả.
Ván cờ này, càng chơi càng thú vị.
Thú vị là ở chỗ — lần này, đến lượt ta làm người chơi!
Cải Hạ ở một bên không hiểu gì, tò mò hỏi:
“Tiểu thư, sao hôm nay người vui thế ạ?”
Ta đáp:
“Phu quân yêu ta như thế, không vui sao được?”
“Đi! Đêm qua chàng vất vả, chúng ta hầm cho chàng một nồi canh thập toàn đại bổ bồi bổ sức khỏe!”
Lục Diên Tề à, không phải chàng không thích ta, đến chuyện giường cũng phải nhờ người thay sao?
Vậy thì ta sẽ hầm cho chàng uống thật nhiều canh bổ, xem chàng có bị… nghẹn chết không!
10.
Chiều tối, Lục Diên Tề hạ triều trở về phủ.
Chỉ cần liếc mắt thấy vết sẹo sau tai chàng, ta đã biết, hai huynh đệ họ lại tráo đổi rồi!
Hơn nữa, nhìn sắc mặt chàng, rõ ràng Lục Diên Chiêu chưa nói gì cả.
Ta lập tức chạy đến, nhào vào lòng chàng như chim nhỏ sà về tổ.
“Phu quân! Chàng về rồi!”
“Cả ngày không gặp, Huệ Nương nhớ chàng chết đi được!”
Lục Diên Tề vóc dáng cao lớn, ta treo mình trên người chàng, chân không chạm đất, chàng buộc phải dùng tay đỡ lấy.