CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/song-sinh-loan-y/chuong-1-song-sinh-loan-y/
“Nếu chàng còn dám bắt nạt thiếp nữa… thiếp… thiếp sẽ về nhà mẹ đẻ!”
“Hu hu hu hu, mệt lắm rồi!”
“Mấy hôm nay thiếp ngủ không nổi!”
“Ngay cả xem sổ sách cũng chẳng có tinh thần!”
Lục Diên Tề bị ta đè ra mà mắng, lộ rõ vẻ bối rối, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ta.
“Ta chỉ là… vì chuyện con nối dõi thôi…”
“Vả lại, đây vốn là nghĩa vụ của thê tử…”
Thấy ta nước mắt lưng tròng trừng chàng, giọng chàng liền dịu lại, vỗ về:
“Được rồi, được rồi… để nàng nghỉ mấy ngày…”
“Mấy hôm tới ta ngủ ở thư phòng là được.”
Nghe vậy, tâm trạng ta mới dịu đi một chút.
Nhưng vẫn chưa hả giận, liền nhón chân cắn vào vành tai chàng một cái, đến nỗi chảy cả máu mới chịu buông.
Lục Diên Tề gào lên:
“Tống Huệ Nương! Nàng là chó à?!”
Ta hầm hầm đáp:
“Nhớ đấy! Tối nay không được đến quấy rối thiếp nữa!”
Rồi quay đầu bỏ đi.
Về đến phòng, mơ hồ nghe thấy bọn hạ nhân xì xào:
“Nhị công tử vẫn như hồi nhỏ, cứ thích dính lấy đại công tử.”
“Đã cưới vợ rồi mà còn mấy ngày liền sang phòng đại công tử uống rượu!”
Ta nhớ lại, mấy đêm gần đây mỗi lần Lục Diên Tề đến đều toàn mùi rượu, lại càng bực.
Liền dặn tên hạ nhân vừa nói:
“Nếu nhị công tử lại đến tìm đại công tử uống rượu, nhớ đến báo ta, nhưng đừng để nhị công tử biết.”
Tên đó nhận tiền thưởng, gật đầu lia lịa.
Lục Diên Tề quả nhiên giữ lời, mấy hôm liền không đến “hành hạ” ta nữa.
Nhưng cũng không ghé qua thăm hỏi.
Điều đó khiến lòng ta nghẹn ứ.
Chẳng lẽ chàng đến tìm ta chỉ vì chuyện ấy?
Ta là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của chàng, chẳng lẽ không đáng được quan tâm hỏi han?
Nhưng thân là tiểu thư khuê các, ta có sự kiêu ngạo của mình.
Chàng không đến, ta cũng không thể mặt dày mà đi tìm.
Đang giận, thì hạ nhân vào báo:
“Nhị phu nhân, nhị công tử lại tới phòng đại công tử uống rượu rồi ạ!”
Ta giận sôi, hắn còn tâm trạng uống rượu sao?
Lập tức đứng dậy, lao thẳng đến viện của đại ca Lục Diên Chiêu.
8.
Lục Diên Chiêu là người đọc sách, thanh cao trác tuyệt, yêu thích yên tĩnh.
Chàng sống ở góc khuất nhất trong phủ họ Lục, trong viện chỉ có một tiểu đồng và một lão bộc hầu hạ.
Trong sân trồng đầy trúc xanh rậm rạp, cực kỳ tao nhã.
Ta căn dặn lão bộc và tiểu đồng ngoài viện không được tiết lộ, lặng lẽ len lén bước vào, định bắt Lục Diên Tề tại trận.
Từ xa, đã nghe thấy hai người như đang tranh cãi.
“Lục Diên Tề, đệ điên rồi sao?”
“Ta là đại ca của đệ, đệ lại dám hạ dược ta, khiến ta và Huệ nương…”
“Đệ muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa sao?”
“Đại ca, đệ thề đây là lần cuối cùng, được không?”
“Đệ với huynh là song sinh một bọc, Huệ nương sẽ không phát hiện đâu.”
“Nếu không phải đệ bị thương ở chiến trường, mất đi năng lực hành phòng, thì cũng đâu cần nhờ đến huynh.”
“Huynh là đại ca đệ, chẳng lẽ lại không chịu giúp? Huynh muốn nhìn đệ cả đời bị thiên hạ nhạo báng ư?”
Lời của họ như tiếng sét ngang tai, khiến thần trí ta tán loạn.
Họ nói… Lục Diên Tề hạ dược Lục Diên Chiêu, để chàng ta và ta…
Vậy những đêm mặn nồng vừa qua, người bên gối ta là Lục Diên Chiêu sao???
Nghĩ đến việc chính mình lại cùng ca ca ruột của phu quân hành sự bất luân, dạ dày ta liền cuộn trào.
Những ngọt ngào ngày trước, phút chốc hóa thành u oán.
Trong mắt huynh đệ nhà họ Lục, ta, Tống Huệ Nương, chẳng qua là một món đồ chơi, là công cụ sinh con thôi sao?
Người này không làm được, thì để người kia làm thay?
Thật là nực cười đến cực điểm!
Nhưng nghĩ kỹ lại, lại thấy có điều kỳ lạ.
Lục Diên Tề nói bản thân mất năng lực phòng sự.
Nhưng ta rõ ràng đã tận mắt thấy phản ứng của chàng.
Nếu thật như lời, thì chàng đã lừa cả hai bên.
Nhưng nếu chàng không có bệnh, vì sao lại bày ra chuyện hãm hại cả huynh trưởng mình và ta?
Rốt cuộc, mục đích của chàng là gì?
Trăm mối rối như tơ, khiến đầu ta quay cuồng.
Cũng chẳng còn tâm trí nghe họ nói gì nữa.
Ta ra hiệu cho Cải Hạ dìu ta rời đi.
Lão bộc ngoài cửa cười hỏi: “Nhị phu nhân, người có tìm được nhị công tử không?”
Ta vội thu lại vẻ thất thần, bảo Cải Hạ thưởng thêm chút bạc cho ông ta.
“Phu quân cùng đại ca đang bàn việc quan trọng, ta không tiện làm phiền.”
“Cũng đừng nhắc với phu quân là ta từng đến.”
Lão bộc dù không hiểu, nhưng thấy bạc rồi thì cái gì cũng dễ.
“Dạ dạ, lão nô hiểu, lão nô hiểu.”
“Nhị phu nhân đi thong thả…”
Ngày hôm đó, ta cũng chẳng biết mình về tới viện bằng cách nào.
Lúc thì thấy mình ngu ngốc tin nhầm người, lúc lại thấy Lục Diên Tề thật đáng buồn cười.
Nếu đã không muốn cưới ta, cớ gì phải bày ra trò hôn sự?
Không muốn ân ái, cớ gì lại ép ta mang thai cho chàng?
Ta thật sự muốn bổ đầu hắn ra xem trong đó chứa cái gì!
Nhưng nghĩ đến cùng, ta lại thôi.
Chuyện này ta tuy chịu thiệt, nhưng không thể để lộ ra.
Một khi truyền ra ngoài, người tổn hại danh tiết cũng chỉ là ta.