Trên đầu trâm là đóa ngọc lan trắng bằng bạch ngọc nở rộ, cả thân trâm cũng là bạch ngọc, trơn bóng mịn màng.
“Kiểu dáng này không giống phong cách của Lâm Lang Các.”
Cửu An như đắc ý khoe công: “Là ta tự vẽ bản phác họa đó, tỷ có thích không?”
Thích là chắc chắn, nhưng…
Ta giấu đi vài phần vui mừng: “Thích.”
Y dường như cũng nhận ra sự thay đổi trong ta, ánh sáng vui vẻ quanh người liền tắt đi mấy phần.
Nhưng ta không còn tâm tư để ý tới cảm xúc của y nữa, trong lòng đã rối như tơ vò.
Y gọi ta một tiếng tỷ tỷ, mà ta vừa rồi lại có chút rung động với y, thật là tội lỗi!
Chắc là do mẫu thân hôm nay nói những lời kia, khiến ta nảy sinh tâm tư không nên có!
“Nếu A tỷ không…”
“Tiểu thư! Hoài Âm Hầu phái người đưa thiệp mời!”
Một giọng nói gấp gáp cắt ngang lời y.
7
Hoài Âm Hầu! Tần Chấp!
Không kịp nghĩ nhiều, ta vội hỏi: “Thiệp mời gì vậy?”
“Nghe nói là Hoài Âm Hầu mở tiệc tại Quán Vân Đình, mời tất cả các thương nhân ở Dung Thành từng quyên góp cứu trợ cho nạn lụt ở Khiêm Châu. Phủ ta nằm trong nhóm nhận thiệp đầu tiên đấy!”
Tên tiểu đồng tươi cười rạng rỡ, còn sắc mặt ta thì chợt tái nhợt.
Chờ mấy ngày, cuối cùng Tần Chấp cũng ra tay rồi.
Sắc mặt ta sa sầm, Phù Quỳ không hiểu, lo lắng khẽ gọi ta một tiếng.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Yến tiệc tổ chức khi nào?”
Tiểu đồng thu lại nụ cười: “Ngay ngày mai.”
Phù Quỳ sửng sốt: “Làm gì có ai mời tiệc mà đến tận sát ngày mới gửi thiệp? Hoài Âm Hầu làm việc thật quá tùy tiện!”
“Không phải hắn tùy tiện.”
Ta nhận lấy thiệp từ tay tiểu đồng, bảo cậu ta lui xuống.
Yến tiệc này là Tần Chấp mở riêng vì ta. Kẻ khác đến hay không không quan trọng, chỉ cần ta không kịp từ chối là đủ.
Mà ta, dù biết rõ đây là bữa “yến tiệc Hồng Môn”, cũng buộc phải đi.
“Hoài Âm Hầu?”
Một bàn tay giật lấy thiệp mời trong tay ta, Cửu An nhìn chữ viết trên đó, hỏi:
“Có phải là vị lần trước đưa A tỷ về phủ không?”
Ta gật đầu thừa nhận, y lại hỏi: “Hắn có tình cảm với A tỷ?”
Khi nói câu này, lông mày y hơi nhíu lại. Ta lắc đầu dứt khoát:
“Hắn không phải kẻ đa tình, chỉ là nổi hứng nhất thời thôi.”
Dù lần trước Tần Chấp nói những lời ấy, ta vẫn không tin hắn thật lòng. Chỉ là không cam tâm, thế thôi.
Cửu An càng nhíu mày, chủ động nói:
“Lần trước A tỷ đã nói có hôn ước với ta, vậy mà hắn vẫn chưa buông bỏ. Lần này ta đi cùng A tỷ, phải để hắn hết hy vọng.”
“Không được!”
Ta không chút nghĩ ngợi đã từ chối.
Chuyện này vốn dĩ chỉ liên quan đến ta và Tần Chấp, lần trước đã kéo Cửu An vào, sau đó ta đã hối hận rồi.
Nhưng y lại trái với thường ngày, rất cứng rắn: “A tỷ, yến tiệc này ta nhất định sẽ không để tỷ đi một mình.”
Ta không lay chuyển được y, lại sợ y vì ta mà đắc tội Tần Chấp, đành miễn cưỡng đồng ý.
Cùng đi với ta, nếu có chuyện gì xảy ra, ít ra ta còn có thể bảo vệ y.
Nhận thiệp xong, cả đêm ta thao thức khó ngủ.
Đến Quán Vân Đình, ta bất ngờ thấy người đến dự tiệc lại đông ngoài dự đoán.
Vừa xuống xe ngựa đã có người đến nghênh đón:
“Phương cô nương phải không?”
Ta khẽ gật đầu, người ấy tươi cười đưa ta cùng Cửu An vào trong.
Càng đi sâu vào, người càng đông đúc.
Ta hoàn toàn đoán không ra tâm tư của Tần Chấp, bên cạnh Cửu An khẽ trấn an:
“A tỷ đừng sợ, có ta ở đây.”
“Nếu hắn dám làm gì, ta sẽ đánh gãy tay hắn.”
Y buông lời đe dọa, khiến ta bất giác bật cười.
“Hắn là hầu gia, quyền cao chức trọng, nếu hôm nay ngươi đánh gãy tay hắn, ngày mai ngươi đã phải vào ngục.”
“Lúc đó lại chẳng phải ta phải tìm cách cứu ngươi sao.”
Cửu An không vui: “Dù phải vào ngục, ta cũng phải khiến hắn triệt để dập tắt niệm tưởng với A tỷ.”
Biết y lo lắng vì tình thân, nhưng tim ta vẫn lỡ nhịp.
Đang rối bời, thì tiểu đồng đã đưa ta đến trung tâm yến tiệc.
Tần Chấp ngồi ở vị trí chính, bên cạnh là một vị trung niên vận y phục quý giá, phong thái bất phàm.
Vừa thấy ta đến, Tần Chấp và người kia đồng thời nhìn về phía này.
Người kia ánh mắt chợt khựng lại, lộ rõ kinh ngạc.
Ta nhìn theo ánh mắt ông ta, ông ta đang nhìn Cửu An.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Ngay giây kế tiếp, liền nghe người nọ kinh hô:
“Thế tử điện hạ!”
Ông ta mừng rỡ như điên, hoàn toàn quên mất lễ nghi, vội vàng lao tới.
“Thế tử, thần rốt cuộc cũng tìm được người rồi! Hoàng thái hậu vì người mà lo lắng đến đổ bệnh, người sao lại…”
Lời chưa dứt đã nghẹn lại, ông ta thở dài một hơi rồi tiếp:
“Hoàng thái hậu luôn nhớ thương thế tử, dù Tuyên Bình Hầu nhiều lần dâng tấu muốn truyền ngôi cho người khác, bà đều bác bỏ.”
“Lão nhân gia bà vẫn tin rằng người còn sống, một mực trông mong người trở về.”
Nói tới cuối câu, ông ta thậm chí còn nghẹn ngào.
Cửu An, không, phải gọi là Thế tử Tuyên Bình Hầu.