CHƯƠNG 1 : https://ngontinh2.blog/phuong-an-khong-trao/chuong-1-phuong-an-khong-trao/
Cửu An ngẩn người, rồi mỉm cười: “Sao vậy? Người ban nãy sẽ gây khó dễ cho ta sao?”
Ta nghiêm túc gật đầu: “Phải! Hắn là loại thù dai, chắc chắn sẽ đến gây chuyện với ngươi, hoặc với ta.”
“Vài hôm tới ngươi ở lại phủ, đợi sóng yên gió lặng rồi hẵng ra ngoài.”
“Được, mọi sự nghe theo A Sơ tỷ.”
Cửu An không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đi bên ta trở về phủ.
Chỉ mong Tần Chấp lần này chẳng qua chỉ là nhất thời nông nổi, vài ngày nữa sẽ rời khỏi Dung Thành.
6
Những ngày này ta luôn ở trong phủ, trong lòng thì phiền muộn vì chuyện của Tần Chấp, suốt ngày chẳng yên lòng làm gì cả.
Mẫu thân nhận ra ta có điều khác lạ, buổi trưa hôm nay cố ý cho gọi ta tới viện của người.
“Con đang giấu mẹ chuyện gì đúng không?”
Tim ta chợt lỡ một nhịp: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, con nào có chuyện gì giấu mẹ đâu.”
Mẫu thân lại không tin, mỉm cười, khẽ chạm vào mũi ta: “Còn muốn gạt mẹ nữa à? Cả Phúc Tử giữ cửa cũng đã nói với ta rồi. Mấy hôm trước có một vị công tử đưa con về phủ, con lại nói trước mặt người ta là mình và Cửu An có hôn ước.”
“Mẹ không phải người cổ hủ, nếu con với Cửu An thực lòng thương nhau, mẹ tuyệt đối không làm chuyện chia rẽ uyên ương.”
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.”
Không ngờ chuyện lại truyền thành thế này, ta vội vàng giải thích, nói Tần Chấp chỉ là tên phong lưu không hiểu lễ nghĩa, còn ta vì muốn hắn tự biết khó mà lui, nên mới nói mình đã có hôn ước với Cửu An.
“Thì ra là vậy…”
Trên mặt mẫu thân lướt qua một tia thất vọng: “Chỉ là, Nguyệt Nô của mẹ cũng đã đến tuổi gả chồng rồi. Mẹ không yên tâm với người ngoài, ban đầu cũng nghĩ nếu con với Cửu An tình sâu nghĩa nặng, mẹ sẽ an lòng hơn.”
“Giờ nếu con không có ý với Cửu An, thì hay là tìm một công tử hợp ý rước vào làm chàng rể?”
Ta vội xua tay: “Mẹ, chuyện đó để sau hẵng nói đi ạ, con còn có việc, con đi trước đây.”
Chưa nói dứt câu ta đã chạy mất hút, sợ ở thêm chút nữa mẫu thân lại thật sự sắp xếp xem mắt gì đó thì nguy.
Đi dọc theo con đường nhỏ, ta vừa đi vừa ngẫm lại lời mẫu thân.
Nếu tìm một chàng rể nhập vào nhà, có khi lại dập tắt được dã tâm của Tần Chấp?
Nhưng lần trước ta đã nói trước mặt hắn rằng mình và Cửu An có hôn ước, giờ lại tìm người khác rước vào phủ, chẳng phải thừa nhận là ta đang lừa hắn sao?
Với tính tình hắn, nhất định sẽ không để yên.
Đang phiền lòng, thì một chiếc lá từ bên cạnh đưa tới, lắc lư trước mắt ta.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ta ngoảnh đầu, đập vào mắt là đôi mắt mỉm cười của Cửu An.
Ta gạt tay y ra: “Đang phiền đây.”
“Tỷ tỷ gần đây cứ hồn vía lên mây, chuyện gì mà đáng để phiền lòng mãi vậy?”
Ta không trả lời, y cũng không truy hỏi, chỉ giơ chiếc lá trong tay lên.
“Ta vừa học được một trò ảo thuật, có muốn xem không?”
Ta cười trêu: “Rảnh rỗi trong phủ nên ngươi nghiên cứu ảo thuật à?”
“Được thôi, tỷ tỷ cứ coi như là khán giả đầu tiên, trò diễn tốt sẽ có thưởng!”
“Cửu An lĩnh mệnh.”
Y đặt chiếc lá vào lòng bàn tay, nụ cười tan đi, nghiêm túc hẳn lên.
“Xin mời khách quan kiểm tra xem chiếc lá này có gì bất thường chăng?”
Ta phối hợp cầm chiếc lá lên, nhìn tỉ mỉ: “Không có.”
Y vẫn giữ vẻ trang trọng, nắm tay lại, gói chiếc lá vào trong lòng bàn tay.
Rồi lại bảo ta thổi một hơi vào nắm tay, ta cũng ngoan ngoãn làm theo.
“Khách quan hãy nhìn kỹ!”
Y quát lớn một tiếng, ta liền tập trung tinh thần, mắt không chớp nhìn chằm chằm tay y.
Trong lòng cũng có chút tò mò, trông y diễn bài bản như vậy, chẳng lẽ thật sự học được gì?
“Mời xem!”
Một tiếng hô vang, y liền mở tay ra, trong lòng bàn tay…
Vẫn là một chiếc lá.
Tiếng xì nhỏ của Phù Quỳ vang lên còn nhanh hơn cả sự nghi hoặc của ta.
“Cửu An thiếu gia, trò này ngươi còn chưa học được đâu.”
Cửu An gãi mũi, cười ngượng: “Tài nghệ chưa tới nơi, hỏng mất rồi.”
Ta thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn an ủi y: “Không sao, vẫn có tố chất đấy.”
Dù gì lúc nãy cái khí thế cũng thật sự khiến ta tưởng thật.
Câu sau thì ta không nói ra nữa.
Có lẽ được an ủi, y không buồn lâu, mà cười rạng rỡ: “Chờ ta luyện thành sẽ biểu diễn cho A Sơ tỷ xem.”
“Với lại, chiếc lá này để lại chỗ A Sơ tỷ đi, mỗi lần thất bại lưu lại một chiếc, ta muốn xem phải bao nhiêu lần mới thành.”
Đúng là còn trẻ con, dù có lớn thêm mấy tuổi, vẫn non nớt hơn ta một bậc.
“Được rồi.”
Ta gật đầu, chìa tay ra.
“Vậy ta giữ lại giúp ngươi.”
Y giơ tay lên, ống tay áo lướt qua tay ta, nhưng thứ rơi vào lòng bàn tay không phải một chiếc lá nhẹ nhàng.
Mà là một chiếc hộp dài bằng gỗ trầm, chế tác tinh xảo, chỉ liếc mắt đã biết là tốn tâm tư chọn lựa.
Ta ngẩng đầu nhìn y, trong mắt y sóng nước lăn tăn, ý cười rạng rỡ hiện lên nơi khóe mi.
“Trâm cài do Lâm Lang Các đặt riêng, A tỷ nhớ cất cho kỹ.”
Tấm lòng khẽ động, ta cúi đầu trầm mặc một thoáng, rồi mới mở hộp ra.