Ánh mắt y đầy chấn động và lo âu, không thể giấu được.

Tựa như một cây búa nặng nề đập xuống tim ta, những rung động vừa mới chớm nở trong lòng liền tan thành mây khói.

Thảo nào y làm nô bộc mà chẳng chút tự ti.

Quả nhiên là có thân phận khác, hơn nữa còn chẳng thua kém gì Tần Chấp.

Ta lặng lẽ dịch bước qua một bên, tự giác nhường chỗ cho vị đại nhân không rõ thân phận kia.

Nhưng người bên cạnh lại đột nhiên nắm chặt lấy tay ta, không cho ta rời nửa phân.

Y không nói lời nào, chỉ nhìn ta đầy kiên quyết.

Ta cụp mắt, không dám nhìn y.

Không khí trở nên căng thẳng, Tần Chấp lại mang ý cười lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

“Chẳng trách hôm ấy ta thấy A đệ trông quen đến thế, thì ra là thế tử Tuyên Bình Hầu đã thất lạc nhiều năm.”

Hắn bước đến, định kéo tay ta về phía mình.

“Ai là đệ ngươi?”

“Bỏ tay ra.”

“Thế tử.”

Ta lên tiếng ngăn cản trận chiến sắp nổ, chủ động bước sang bên mấy bước. Tay nắm lấy tay ta rốt cuộc cũng buông ra.

“Trước đó không biết thân phận thế tử, có nhiều thất lễ. Dân nữ xin tạ lỗi.”

Ta cúi người thi lễ, nhưng bị người kia ngăn lại.

“Nàng không cần như vậy.”

Giọng nói y mang theo vài phần giận dữ, vô hình khiến người ta cảm thấy áp lực.

Tiếng nói quen thuộc đã nghe hai năm, lúc này lại nghe thấy xa lạ vô cùng, giống như Tần Chấp của kiếp trước vậy, dù cố đè nén thì khí chất bẩm sinh của kẻ trên người vẫn không thể giấu.

“Thế tử và đại nhân họ Thôi xa cách đã lâu, hẳn có nhiều chuyện muốn nói. Thanh Trúc, đưa Thôi đại nhân và thế tử sang biệt viện hàn huyên.”

Tần Chấp chắn trước mặt ta, chỉ nghe giọng nói thôi cũng cảm nhận được niềm vui khó giấu nơi hắn.

Thôi đại nhân liếc nhìn ta một cái, rồi mỉm cười từ biệt Tần Chấp.

Tần Chấp cho giải tán mọi người, chỉ giữ lại một mình ta và hắn.

8

Hắn kéo ta tìm một chỗ ngồi, đến lúc này ta mới hiểu rõ,

Bữa tiệc hôm nay không chỉ vì ta, mà còn là vì tìm lại thế tử phủ Tuyên Bình Hầu.

Ta chỉ là một phần trong tính toán của hắn.

“Hoài Âm Hầu dụng tâm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

Ta mệt mỏi, không muốn tiếp tục giả vờ với hắn nữa, chỉ muốn đem mọi chuyện nói trắng ra.

Tần Chấp có chút không vui: “Ta không thích nàng gọi ta như thế, xa cách quá.”

“Hầu gia nói đùa rồi, ta với ngài vốn dĩ là người dưng.”

“Nguyệt Nô…”

Ta lập tức cắt ngang: “Đừng gọi ta như vậy!”

Những ngày qua luôn thấp thỏm lo sợ, giờ phút này đều hóa thành tức giận trào dâng.

Cẩn trọng cũng chẳng đổi được bình an, vậy thì thà thẳng thắn mà đối đầu.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Ta đã thức thời mà rút lui, không chen chân giữa ngươi và Thất tiểu thư nhà họ Vương, vì sao ngươi vẫn bám riết lấy ta không buông?”

Tần Chấp cũng nổi giận: “Ta đã nói ta không có tình ý với nàng ấy, vì sao nàng không chịu tin?”

Ta lạnh lùng bật cười: “Năm năm lạnh nhạt, chẳng lẽ là giả?”

Sắc mặt hắn khựng lại, rồi hạ giọng, dịu đi:

“Ta biết ta sai rồi, cho ta một cơ hội để bù đắp, được không?”

Ánh mắt đầy thâm tình, như thể thật sự say đắm ta từ tận đáy lòng.

Nếu là ta của kiếp trước, chỉ e đã bị hắn lừa rồi.

“Hầu gia nếu thật lòng muốn bù đắp, vậy thì từ nay coi ta như người qua đường, ta đã cảm kích lắm rồi.”

Ta lạnh lùng đứng dậy, Tần Chấp liền kéo mạnh tay ta, ép ta vào góc tường:

“Ngươi đừng hòng trốn thoát.”

“Kiếp trước, kiếp này, và cả kiếp sau, ngươi đều là thê tử của Tần Chấp ta!”

Ánh mắt và giọng điệu đầy bệnh hoạn, hoàn toàn là một kẻ điên.

“Ta thật không ngờ, Hoài Âm Hầu ngươi tách ta ra là để cướp thê tử của ta?”

Một giọng nói đột ngột vang lên khiến cả ta lẫn Tần Chấp đều giật mình.

Ta quay đầu nhìn, là Cửu An, vẻ mặt lạnh lùng, đi thẳng tới, theo sau còn có Thôi đại nhân.

Tần Chấp chắn trước mặt ta: “Thế tử, ý người là gì đây?”

Cửu An không hề để ý đến hắn, bước thẳng tới, nắm lấy tay ta.

“Chúng ta về nhà.”

Tần Chấp đè tay y lại: “Thế tử quên rồi sao? Thái hậu còn đang chờ người trong cung.”

Hắn hạ giọng: “Với thân phận của người, thái hậu sẽ không cho phép người cưới một thương hộ, thế tử đừng nói đùa nữa.”

Câu này không chỉ nói cho Cửu An nghe, mà còn là cảnh cáo ta.

Ta cảm thấy tay mình bị nắm chặt hơn, như sợ ta sẽ vùng ra.

Cửu An nhìn hắn, từng lời rành rọt:

“Chuyện giữa ta và Nguyệt Nô không cần Hoài Âm Hầu nhọc lòng.

Chờ tổ mẫu ban hôn chỉ, ta sẽ đích thân gửi hỉ thiệp đến phủ Hầu.”

Tần Chấp vẫn cười, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng, giọng nói mang theo sát ý:

“Bản hầu xin chờ hỉ thiệp của thế tử.”

Lời vừa dứt, hắn buông tay, để Cửu An đưa ta rời đi.

9

Trở lại xe ngựa, đối diện ta vẫn là Cửu An, nhưng ta lại không biết nên đối mặt với y thế nào.

Y mở lời trước, phá tan im lặng:

“A… Thái Sơ, những lời ta nói vừa rồi đều là thật lòng.”

“Chuyện của tổ mẫu, ta sẽ tự mình giải quyết, nàng…”

Ta bình tĩnh cắt lời:

“Nếu ngươi là Phương Cửu An, ngươi nên gọi ta một tiếng A tỷ.

Nếu ngươi là thế tử Tuyên Bình Hầu, ta phải gọi ngươi là thế tử.”

“Dù là thân phận nào, chuyện tình cảm đều không thể xảy ra giữa ngươi và ta.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap