Trần Dã khựng lại, rồi lập tức nắm lấy cổ tay ta bắt mạch.
Hắn nhíu mày, bắt đi bắt lại vài lần rất kỹ.
Cuối cùng như buông được gánh nặng, hắn bỗng bật cười sảng khoái.
Sau đó còn đỡ tỷ phu dậy, vỗ sạch bụi trên người cho huynh ấy rất chu đáo.
Một tiếng “Tỷ phu~” gọi đến là ân cần vô cùng, khiến ta nổi hết da gà.
Tỷ phu Thẩm Ngọc Thư rúc vào lòng tỷ tỷ, run run nói nhỏ:
“Ai là tỷ phu ngươi chứ? Ta không phải tỷ phu ngươi! Ngươi mới là tỷ phu của ta đó!”
20.
Về đến phủ, Trần Dã ủ rũ tựa người vào cột hành lang, trên áo gấm còn dính vài vết bùn đất.
Ánh mắt lén lút nhìn ta kia, giống hệt dáng vẻ hồi nhỏ hắn làm hỏng diều của ta.
Vậy mà lại còn làm bộ nghiêm túc khoanh tay sau lưng, đợi đến khi ta đến gần mới bất ngờ giơ lên bàn tay sưng đỏ tím bầm:
“A Yêu~”
Đuôi âm run rẩy, hắn áp khớp tay bị thương lên môi ta, mùi dược thảo trộn lẫn vị tanh máu xộc thẳng vào mũi.
“Đau quá… A Yêu thổi thổi cho ta đi…”
Thuốc mỡ lạnh ngắt tan ra nơi đầu ngón tay ta, hắn khẽ rít lên, chui đầu vào hõm vai ta:
“Đau thật đó mà…”
Ta cố tình ấn mạnh hơn khi xoa thuốc, thấy khóe mắt hắn rịn lệ nhưng vẫn không chịu buông tay, cơn giận trong lòng cũng tan đi đôi phần.
“Trần Dã! Nếu chàng nghi ngờ thì sao không hỏi ta thẳng?”
“Chàng là Thái y, ta có thai hay không, chỉ cần bắt mạch là biết!”
“Cớ gì lại hiểu lầm ta như vậy?”
“Bao nhiêu năm kề cận sớm hôm, trong mắt chàng, ta lại là kẻ nhẹ dạ đến mức mang thai với người khác sao?”
Một lực đạo bất ngờ kéo ta vào lồng ngực đang run rẩy của hắn.
Trần Dã rúc đầu vào mái tóc ta, giọng khàn như bị ngâm trong nước:
“A Yêu… là ta sợ.”
“Ta sợ mất nàng!”
Yết hầu hắn khẽ chuyển động, một giọt nước mắt rơi xuống áo ta.
“Những ngày qua, ta vẫn luôn tự nhủ rằng, chỉ cần nàng còn bên ta, dù đứa bé không phải của ta… ta cũng chấp nhận!”
“Nhưng ta… ghen lắm!”
Trần Dã nghiến răng cắn vào vai ta, hàm răng cạ qua lớp áo khiến ta đau rát.
“Ta không dám bắt mạch cho nàng, mỗi lần nghĩ đứa bé trong bụng không liên quan gì đến ta, ta lại hận hắn!”
“Nhưng ta còn hận chính mình vô dụng hơn!”
“Ta cứ nghĩ, chỉ cần giữ nàng bên cạnh, đợi nàng hiểu chuyện, rồi nàng sẽ thích ta, sẽ hiểu lòng ta!”
“A Yêu~”
Đuôi âm nghẹn lại, Trần Dã nâng mặt ta lên, trong mắt hắn tràn đầy vẻ van xin:
“Là ta sai rồi!”
“Thật sự là sai rồi!”
“Cứ đánh ta, mắng ta đi!”
“Chỉ cần nàng đừng rời xa ta là được!”
Trần Dã đêm ấy nói rất nhiều, rất nhiều…
Nhưng ta chỉ hiểu một điều:
Hắn thật lòng yêu ta.
21.
“Biết rồi~”
“Vậy ta cho chàng chuyển về phòng ngủ.”
“Hừ!”
“Giường của Tống A Yêu ta không phải muốn lên thì lên, muốn xuống thì xuống đâu đấy nhé!”
Chàng đối xử lạnh nhạt với ta suốt từng ấy ngày, ta cũng phải lấy lại chút thể diện chứ.
Thế là Trần Dã càng đối xử với ta tốt hơn.
Hắn nghĩ đủ cách chuẩn bị mấy món ta thích như bánh quẩy, mứt quả, những loại vải vóc, trâm cài mới nhất cũng được chuyển tới phòng ta mỗi ngày.
Không biết đồng lương của một thái y như hắn có đủ để tiêu hoang như vậy không nữa.
Để giữ cho tiểu Trần phủ không cạn đáy, ta đành đồng ý cho hắn dọn về phòng.
Đêm khuya sương đọng, gương đồng phản chiếu ánh nến nhảy nhót, ta dùng lược sừng từ từ chải tóc.
Trần Dã mang theo hơi ấm, từ phía sau ôm lấy ta.
“A Yêu, chúng ta có thể… có đứa con của riêng mình được không?”
Ngón tay hắn đùa nghịch những lọn tóc rơi tán loạn.
Trong gương là hàng mi cụp xuống, tạo nên cái bóng mờ mờ dưới mắt.
Ta khẽ gật đầu.
Hắn lập tức thở gấp, xoay ta lại áp lên bàn trang điểm.
Đôi môi nóng bỏng khẽ chạm vào ta như chuồn chuồn lướt nước, sau đó cuồng nhiệt như mưa rào.
Khi sợi chỉ bạc trên áo bị giật đứt, hắn đang dùng răng nanh nhẹ cắn son môi ta, như muốn nuốt hết mọi ấm ức đã qua.
Khi bàn tay hắn luồn vào dây áo bên trong, ta liền giữ lấy cổ tay đang nóng hầm hập ấy.
Khẽ lắc đầu: “Không được.”
Hắn nhíu mày, nhưng vẫn ghé sát tai ta, giọng khàn khàn rên rỉ:
“Vì sao?”
Ta nghiêng đầu tránh đi mồ hôi rịn ra từ cổ hắn, đầu ngón tay vẽ vòng trên yết hầu nhô cao:
“Ta… đến kỳ rồi.”
Như một thiếu niên non nớt, tai hắn lập tức đỏ ửng.
Rồi buông ta ra: “Vậy ta đi nấu cho nàng bát trà gừng đường đỏ.”
Nhìn bóng lưng hắn chạy vọt ra ngoài, ta bật cười.
Ngoài sân có tiếng cú đêm vỗ cánh, như cũng cười nhạo sự hấp tấp của hắn.
Trước khi ngủ.
Ta lục tung đệm chăn.
“Đang tìm gì thế?”
Trần Dã ghé lại hỏi: “Để ta giúp nàng tìm nhé~”
“Trên giường mình chẳng phải có cái lò sưởi nhỏ sao?”
“Ta muốn hơ bụng một chút.”
“Lạ thật, tối nào cũng thấy, sao hôm nay cần lại không thấy đâu?”
“…”
“Khụ khụ~”
Trần Dã khẽ ho vài tiếng:
“Đừng tìm nữa, có vài thứ, không tìm thì tự khắc… nó sẽ tới!”
“Ngủ thôi!”
Trần Dã nói chẳng sai.
Nửa đêm, trong lúc mơ màng… bụng ta bị hun đến nóng bỏng.
Quả nhiên.
Cái thứ không cần tìm…