Ta thế này rồi, hắn còn ra vẻ xa cách nữa sao?
Răng ta cắn đến phát đau, lần này không thành công thì cũng chết vì nhục.
Không màn khúc dạo đầu, ta đạp lên ánh trăng rơi rớt mà lao tới ôm lấy hắn, hai tay vòng chặt eo, áp sát vào lưng hắn.
“Phu quân~”
“A Dã~”
“Dã lang~”
Đầu ngón tay run rẩy vừa chạm vào đai lưng gấm thì liền bị nắm chặt cổ tay.
Trần Dã mạnh tay gạt ta ra, xoay người, giọng nói lạnh băng vang lên trên đỉnh đầu:
“A Yêu, nàng có biết mình đang làm gì không?”
Ta chết lặng tại chỗ.
Ta đang làm gì à?
Ta đang quyến rũ ngươi đó!
Đến nước này còn không nhìn ra sao?!
Trần Dã cúi người nhặt tấm áo choàng dưới đất khoác lên cho ta, trong đôi mắt đen thẳm vẫn còn rực lửa dục vọng bị kìm nén.
Hắn cúi đầu áp trán lên ta, hơi thở nóng hổi bao trùm khoảng không giữa hai người.
“A Yêu~” Trần Dã gọi tên ta, yết hầu dưới ánh nến trượt lên từng nhịp run rẩy.
“Không cần hy sinh bản thân như vậy.”
“Cho dù nàng không làm thế…”
Hắn bất ngờ siết chặt lấy eo ta, ngón tay gần như ấn sâu vào da thịt:
“Ta vẫn sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”
Ta: “Ta…”
Hắn: “Nàng không cần nói gì cả.”
Ta: “Ngươi…”
Hắn: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, nàng làm gì ta cũng tha thứ. Dù nàng có phụ ta…”
“Ta cũng không màng, chỉ cần nàng ở lại bên ta.”
Ta: “Ngươi đang nói gì thế? Ta nghe chẳng hiểu gì hết…”
Ta ngơ ngác nhìn Trần Dã.
“Không cần nàng hiểu, ta hiểu là đủ rồi.”
Hắn rúc mặt vào hõm cổ ta, nước mắt nóng bỏng rơi lên xương quai xanh, cả người run lẩy bẩy.
Từng tiếng nức nghẹn vang lên như con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Ủa chứ khóc cái gì chứ?
Người đáng khóc là ta mới đúng á!!!
18.
Ta càng ngày càng không hiểu nổi Trần Dã nữa rồi.
Tỷ tỷ nhẹ nhàng xoa bụng đang nhô lên:
“Hay là rủ tỷ phu ngươi tổ chức một buổi đánh mã cầu, nhân dịp náo nhiệt tìm cơ hội nói chuyện với hắn.”
“Giờ thai tượng đã ổn, cũng nên báo tin vui cho mọi người rồi.”
Ở chỗ chúng ta có tục lệ: thai đủ bốn tháng mới được công bố.
Giờ tỷ đã qua bốn tháng, đương nhiên là lúc nên tuyên báo hỷ sự.
Ta gật đầu đồng ý.
Đến ngày mã cầu, Trần Dã như hổ xuống núi, đánh cho tỷ phu Thẩm Ngọc Thư không kịp thở.
Tỷ phu bị đánh thua tan tác.
Riêng tư, tỷ phu lấy cây trâm vàng ra trao cho Trần Dã:
“Muội phu à, cây trâm này là do ta và Trường Ninh cùng làm, vốn định tặng A Yêu làm lễ sinh nhật. Giờ nhận thua, coi như mượn hoa hiến Phật.”
Trần Dã thấy xung quanh không có ai, liền lạnh lùng ném trâm xuống đất.
“Ngươi còn định giả vờ đến bao giờ?”
Ta và tỷ tỷ trốn trong bóng tối nhìn nhau sững sờ.
“Trần Dã xưa nay… cũng ngang ngược như vậy sao?”
Ta cười gượng: “Không hẳn…”
Nhưng mà Trần Dã đang nói cái gì vậy chứ?
“Muội phu, ngươi nói vậy là ý gì?”
Thẩm Ngọc Thư cũng ngơ ngác nhìn hắn.
“Ngươi đã có vợ đẹp ở bên cạnh, mà còn dòm ngó muội muội của vợ mình, lại còn dám công khai tặng vật tình ái cho ta?! Mặt ngươi đúng là dày đến vô đối!”
“A Yêu từng thấy ngươi bộ dạng thế này chưa?”
“Không… muội phu, ngươi đang hiểu lầm gì rồi đó?”
Thẩm Ngọc Thư vừa lùi vừa xua tay, nhưng Trần Dã đã nắm chặt nắm đấm, bước từng bước tới gần.
“Ta hiểu lầm sao?”
“Ngươi làm A Yêu của ta có thai, còn dám nói ta hiểu lầm?”
“Nàng ấy vì ngươi mà chịu uất ức, mang thai mấy tháng trời ngươi cũng mặc kệ, còn đánh mã cầu vui vẻ nữa?”
“Ta… khi nào thì có thai cơ?”
“Ngươi… khi nào thì có thai cơ?”
Tỷ tỷ nhìn ta, ta nhìn tỷ tỷ, đồng thanh nói.
“Trần Dã, ngươi thật sự hiểu lầm rồi. Ta và muội muội A Yêu… thanh bạch như nước!”
“Cả đời này, ta chỉ yêu mình Trường Ninh!”
Chưa dứt lời, nắm đấm của Trần Dã đã nện thẳng vào mặt tỷ phu.
“Cút mẹ ngươi đi!”
“Đồ cặn bã không biết xấu hổ!”
“Ta bảo vệ A Yêu bao nhiêu năm nay, ngay cả ngón tay nàng ta ta cũng không dám đụng, sợ quấy nhiễu nàng ấy”
“Ngươi là thứ đê tiện! Bắp cải tốt của ông đây mà để ngươi đào trúng rồi!”
Trần Dã đè lên người tỷ phu mà đánh tới tấp, từng quyền nặng như búa.
Tỷ tỷ quay sang nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét.
“Ta không có! Ta không có mà!”
Ta vội vàng giải thích:
“Sao ta có thể thích tỷ phu chứ?! Nhìn là biết yếu xìu!”
Tỷ liếc nhìn Thẩm Ngọc Thư đang ôm đầu dưới đất, lại quay sang nhìn ta, khẽ thở dài:
“Quả thật… yếu.”
“Nếu không phải A Yêu thích ngươi, ta đã hạ độc giết quách rồi.”
“Giờ đánh nát mặt ngươi, xem còn ai dám nhìn ngươi nữa!”
Ta và tỷ tỷ nhìn nhau lần nữa rồi lao ra ngoài.
“Đừng đánh nữa!”
“Các ngươi dừng tay lại đi!”
19.
Ta dùng sức kéo Trần Dã ra, còn tỷ tỷ thì ôm bụng ngồi xổm bên cạnh, lo lắng chăm sóc phu quân mình.
“Cái tên đàn ông khốn đó đối xử với nàng như vậy, nàng còn bênh hắn?!”
Chưa dứt lời, Trần Dã lại tung thêm mấy cú đá vào người tỷ phu.
“Ngươi hiểu lầm rồi!”
Ta vội ôm lấy hắn, cố gắng trấn an.
“Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì?”
Tỷ tỷ chỉ vào bụng mình đã nhô lên không rõ ràng lắm:
“Là ta… là ta có thai.”