Chỉ vì hai miếng bánh quế hoa mà lằng nhằng mãi không dứt?
“Đúng đó, ta ăn vụng đấy, rồi sao?”
“Trần Dã, ngày xưa chàng rộng rãi lắm cơ mà, thành thân rồi lại nhỏ nhen như đàn bà ấy~”
Ta cũng đâu phải dễ bắt nạt!
“Ta nhỏ nhen á?!”
Trần Dã sững sờ đứng đó, đôi mắt đầy tơ máu, cứ như thể ta là kẻ phụ tình vậy.
“Ha ha… ta nhỏ nhen á?”
Hắn như không thể tin nổi những gì vừa nghe.
“Phải! Ta nhỏ nhen!”
“Tỷ phu nàng rộng lượng, đi mà tìm hắn ấy!”
Trần Dã điên thật rồi!
Đang yên đang lành, tự dưng lôi tỷ phu ta ra làm gì chứ?
14.
Từ đêm đó, Trần Dã dọn sang thư phòng ngủ.
Ta thật sự không hiểu, vì hai miếng bánh quế hoa để qua đêm mà cũng nổi giận dữ dội như thế?
Thôi thì ta vẫn ăn ngon ngủ kỹ như thường.
Trần Dã quen đứng dưới mái hiên nhìn ta cài hoa, tà áo đen thẫm dính sương đêm, ánh mắt tràn đầy u sầu.
Mỗi khi ta xoay người định gọi, bóng dáng ấy lại hóa thành cơn gió lạnh phảng phất mùi rượu mà tan biến.
Mỗi lần gặp ta, ánh mắt hắn đều chứa đựng nỗi đau như thể ta là kẻ phụ bạc vô tình.
Mấy đêm liền, hắn đều say khướt trở về thư phòng.
Tỷ tỷ khuyên ta dỗ hắn một phen.
Thôi thì được.
Vậy là ta bưng bát bánh quế hoa tự tay làm đến tìm hắn.
Lúc đẩy cửa thư phòng, ánh trăng vừa khéo rọi vào vò rượu đổ nghiêng, Trần Dã đang co người giữa đám sứ vỡ, vô cùng thảm hại.
“Phu quân~”
Ta nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy, cẩn thận gọi.
Hắn say đến rũ rượi, áo gấm nhàu nát, cổ áo mở rộng lộ ra lớp trung y trắng muốt.
Trần Dã lim dim mắt, tròng mắt đen ánh lên dưới ánh nến, như trái ô mai ngâm trong trà.
Bàn tay xương xẩu bỗng siết chặt cổ tay ta, lực mạnh khiến ta đau:
“A Yêu, nàng lại định bỏ ta sao?”
“Ba ngày rồi… suốt ba ngày…”
Hơi thở nóng hổi trộn lẫn mùi rượu phả sát bên tai.
“Ta ở thư phòng mà, tại sao nàng không một lần đến thăm?”
Chốc lát sau, hắn dựa trán lên vai ta, thì thầm:
“A Yêu, ta nhớ nàng lắm~”
“Mấy ngày qua, nàng chẳng hề… chẳng hề tìm ta.”
“Sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy với ta?”
Trong ánh nến chập chờn, ta giúp hắn lau mồ hôi.
Ngón tay vừa chạm đến đuôi mắt đỏ hoe, nơi ấy liền khẽ run, một giọt lệ trượt xuống.
“Vì sao? Ta đối với nàng chưa đủ tốt sao?”
“Sao người ấy lại không thể là ta chứ?”
Lải nhải mãi như vậy, không biết đã uống bao nhiêu cho say đến thế…
Ngoài song, canh ba điểm rồi.
Hắn rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi trên đầu gối ta, lông mi vẫn còn đẫm ướt, ngón tay vẫn bám chặt lấy dải lụa vàng nhạt nơi váy ta.
Cứ như vậy, ta ngồi tựa bên giường, lặng lẽ trông hắn suốt đến khi trời sáng.
15.
Canh giờ Thìn vừa điểm.
Trần Dã đột ngột mở mắt, lớp sương mù nơi đồng tử vì dư âm rượu tan biến, lại trở về vẻ lạnh lẽo như nước hồ sâu.
Thấy ta bưng canh giải rượu đến gần, hắn nghiêng người né tránh, giọng nói lạnh nhạt:
“Đêm qua… làm phiền nàng rồi.”
Nhưng rõ ràng trong mắt hắn khi nhìn ta có ánh ấm áp, xen lẫn thất vọng và ấm ức.
Từ khi nào Trần Dã lại biết giấu lòng như vậy?
“Không phiền đâu~”
Ta chỉ vào đĩa bánh quế hoa nguội ngắt trên bàn:
“Chàng nôn cả đêm, bụng sớm trống rỗng rồi. Ăn chút gì đi, đừng để đói.”
“Dù sao, thấy chàng không sao là tốt rồi. Ta về phòng trước nhé.”
Trước khi ta rời đi, Trần Dã lại gọi giật ta lại.
Ánh mắt hắn vẫn khẽ chau khi nhìn bánh quế hoa, nhưng giọng nói thì dịu đi hẳn:
“Lần này ta tha cho nàng. Nhưng sau này không được phép tái phạm!”
“Biết rồi~”
Quả đúng như lời tỷ tỷ nói, đàn ông cũng cần được dỗ dành.
16.
Nhưng tiếp đó, chẳng rõ là để trả đũa ta hay sao, Trần Dã bắt đầu cho thêm rất nhiều món dược thiện vào thực đơn của ta, ăn đến mức ta khổ không tả xiết.
“Giờ nàng cần bổ sung dinh dưỡng.”
“Đã mấy tháng rồi, sao vẫn nhỏ thế này~”
Ta cúi đầu nhìn ngực mình,
Là… đang chê ta đó à?
Nhưng sao Trần Dã lại biết ta đang điều dưỡng thân thể?
Ta vỗ đùi cái đét.
Không hổ là thanh mai trúc mã, ta chưa mở lời hắn đã hiểu ý ta rồi!
Từ khi tỷ tỷ mang thai, tỷ phu càng ngày càng ân cần, chăm chút từng chút.
Cảnh tượng ấy khiến lòng ta ngứa ngáy.
Không ngờ, Trần Dã lại nghĩ giống ta, đúng là mừng muốn khóc!
Ta thử hỏi hắn: “Chàng cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi à?”
Hắn ngẩn người, có lẽ không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, vành mắt đỏ lên, khẽ gật đầu.
Giọng khàn khàn: “Ừ… chuẩn bị rồi.”
Chuẩn bị động phòng không phải là chuyện vui sao?
Cớ sao Trần Dã lại mang bộ dạng như sắp ra pháp trường thế kia?
17.
Đêm xuống.
Ta mặc theo lời tỷ dạy, một bộ lụa trắng mỏng tang gần như trong suốt, chân trần giẫm lên nền gạch lạnh, đẩy cửa thư phòng bằng gỗ chạm khắc.
Ánh nến lay động trong đèn hạc, mùi mực lẫn với hương thảo dược trên người Trần Dã ùa tới.
Dưới ánh lửa run rẩy, gương mặt hắn như họa, ánh mắt thường ngày lạnh lẽo lúc này loang ra kinh ngạc, nhưng khi thấy rõ y phục trên người ta liền lập tức kết thành băng giá.
“Nàng tới làm gì?”