CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/phu-quan-ta-la-thai-y/chuong-1-phu-quan-ta-la-thai-y/
11.
Tiệc xuân, gia đình đoàn tụ.
Buổi trưa, ta cùng Trần Dã ăn cơm ở Tống phủ.
Trần Dã và tỷ phu Thẩm Ngọc Thư ngồi cạnh nhau, một người là Thái y, một người làm quan Bộ Hộ, hình như chẳng có gì để nói.
Thế mà lúc Trần Dã rót rượu mời tỷ phu, lại lỡ tay đổ hết lên áo xanh của huynh ấy.
Tỷ tỷ cuống quýt đứng dậy muốn lau, nhưng liên tục bị ngăn lại: “Không sao, không sao~”
Huynh ấy ra dáng quân tử nho nhã, khiến Trần Dã trừng mắt mấy lần.
“Túi hương bên hông tỷ phu thật đặc biệt đấy!”
Trần Dã bỗng dưng lên tiếng, mắt lại nhìn chằm chằm vào ta.
“Đúng là rất đặc biệt.”
Thẩm Ngọc Thư như khoe vật quý, tháo túi hương đưa cho Trần Dã:
“Túi này hương thơm rất dễ chịu, ta thích lắm!”
“Bận rộn công vụ, chỉ cần ngửi là có thể tỉnh táo, an thần.”
Trần Dã xoay xoay túi hương trong tay như chơi đùa, đưa lên mũi hít một hơi:
“Trong này có mùi thanh nhẹ… hình như là Long Tỉnh trước mưa.”
“Ha.”
“Đúng thật là… hương! trà! ngát! thơm!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đều bật ra từ kẽ răng:
“Chắc người thêu tốn không ít tâm huyết.”
“Đương nhiên rồi!”
Ta vội đáp, còn ngẩng cao đầu cười với hắn đầy tự đắc.
Nữ công của tỷ tỷ xếp thứ nhì thiên hạ thì chẳng ai dám nhận thứ nhất.
Chỉ là ta không thấy,
Trong tay áo Trần Dã, bàn tay hắn đã siết chặt thành nắm đấm.
12.
Trời Thanh Minh mưa lất phất, khiến người bực bội.
Tỷ tỷ dù đang uống chè hoa đào cũng nôn không ngừng.
Thật uổng cho món chè ngon như vậy, để ta ăn thì biết mấy!
Hôm nay Trần Dã còn trực ở Thái y viện, ta liền đi cùng tỷ đến dược đường.
“Chúc mừng phu nhân! Phu nhân đã mang thai ba tháng rồi, mạch tượng rất ổn định!”
Ta giúp tỷ cầm đơn thuốc dưỡng thai, vui mừng ríu rít suốt đường về:
“Ta sắp được làm di rồi!”
“Phải chuẩn bị gì đó cho đứa nhỏ mới được!”
“Đầu tiên là một cái khóa vàng nhỏ, rồi thêm mấy bộ quần áo con nít nữa, tay nghề muội không giỏi, tỷ đừng chê nhé ~”
Tỷ tỷ xoa dịu ta: “Gấp gì chứ, giờ chắc trong bụng chỉ to bằng hạt nho thôi ~”
“Còn muội, khi nào mới có tin tức trong bụng đây?”
Ta bụng lấy đâu ra tin tức?
Chỉ biết cười khổ, rồi im lặng.
Nghĩ tới Trần Dã, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Thành thân đã lâu, ngủ cùng một giường, hắn lại chưa từng… vượt rào.
Không gieo hạt, làm sao đâm mầm?
Về tới tiểu phủ Trần gia, ta mới phát hiện trên tay vẫn cầm đơn thuốc của chị, liền tiện tay đặt trên bàn, rồi vào phòng thay đồ.
Thay đồ xong bước ra, vừa lúc Trần Dã về phủ.
Hắn nắm chặt đơn thuốc, trán nổi gân xanh, cả người rũ rượi ngồi phịch xuống ghế.
“Chàng sao vậy?”
Ta tiến lại định sờ trán hắn, thì hắn nghiêng đầu tránh né.
Trần Dã chà xát tờ đơn trong tay một hồi, im lặng thật lâu mới ngẩng đầu.
Ánh mắt nhìn ta ngập tràn ấm ức.
“Được… mấy tháng rồi?”
Ta hơi ngạc nhiên, chuyện tỷ có thai truyền nhanh thế sao?
Ta mỉm cười trả lời: “Ba tháng rồi!”
Vừa dứt lời, tờ đơn cũng rơi khỏi tay hắn.
“Của ai?”
Trần Dã cúi đầu, giọng khàn đặc vang lên từ cổ họng.
“Chàng nói gì kỳ vậy, tất nhiên là của tỷ phu rồi!”
“Chẳng lẽ… còn là của chàng?”
“Ha ha~ ha ha ha!”
Trong tiếng cười vô tâm của ta, Trần Dã đột nhiên đứng bật dậy, nhặt đơn thuốc lên, nhét mạnh vào tay ta:
“Tốt! Hay lắm!”
Hắn như cười nhạo, nhưng khoé mắt lại rơi một giọt lệ.
“Tống Kim Hòa! Ngươi giỏi lắm đấy~”
13.
“Đêm hôm khuya khoắt, phu quân nổi cơn gì vậy hả!”
Ta chẳng buồn đôi co, cất đơn thuốc vào tay áo, nghĩ bụng ngày mai sẽ nhờ người mang trả lại cho tỷ tỷ.
“Chẳng lẽ nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
“Đến một lời giải thích cũng keo kiệt à?”
Ta ngẩn ra một lúc, lúc này mới nhớ lại, sáng nay có ăn lén thêm hai miếng bánh quế hoa hắn thích.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
“Chỉ vì chuyện đó thôi sao?”
Ta hỏi lại.
“Chỉ vì chuyện đó thôi sao?!”
Trần Dã nghiến răng lặp lại lần nữa.
“Thôi được rồi, chàng đừng giận nữa. Lần sau ta bù lại cho chàng là được chứ gì.”
“Ta thề với trời, sau này sẽ không có chuyện như thế nữa.”
“Vậy là được rồi chứ?”
Ta mất kiên nhẫn mà dỗ hắn: “Thang ta đã đặt sẵn rồi, xuống thì xuống đi, không xuống là không còn đâu đấy.”
Nhưng Trần Dã lại làm như không nghe, chỉ lẩm bẩm:
“Lần sau?”
“Ngay cả ‘lần sau’ nàng cũng nghĩ tới rồi?”
Ta: ???
Ta cố đè nén bực dọc trong lòng, tự nhủ đàn ông bên ngoài làm việc vất vả, chắc hôm nay ở Thái y viện gặp chuyện gì không vui, thôi thì đừng chấp.
“Phu quân đói không? Ta đi nấu cho chàng bát mì nhé?”
Mắt Trần Dã đỏ hoe, gương mặt đầy chua xót.
“Tống Kim Hòa~”
“Đến nước này rồi mà nàng còn nghĩ đến chuyện ăn uống?”
“Lòng dạ nàng rốt cuộc làm bằng gì vậy?”
Này nói quá rồi nhé?
Ta còn định nấu mì cho chàng ăn kia mà!
“Lẽ nào… ta đối với nàng không tốt?”
“Sao nàng lại đối xử với ta như thế?”