Tự nó sẽ tìm tới.

22

Mười ngày sau, Trần Dã được nghỉ.

“Hôm nay ta biết một nơi có suối nước nóng, rất tốt cho thân thể nữ tử, nàng có muốn đi cùng ta không?”

“Gần sang hè rồi, ngâm suối nước nóng không phải sẽ nóng chết sao?”

“Bệnh mùa đông nên trị vào mùa hè.”

23

Ai có thể tin được, giữa rừng trúc rì rào, lại ẩn giấu một suối nước nóng bốc hơi mù mịt như thế.

Gió đêm lướt qua ngọn trúc, ánh trăng vỡ vụn như bạc rơi xuyên qua tầng lá xanh rợp, rọi đúng vào mặt nước mờ sương.

Ta chân trần bước trên sỏi cuội, nhìn Trần Dã dùng cành tùng khuấy lên đống lửa, con trĩ rừng đang nướng trên lửa mỡ chảy xèo xèo, văng vào than hồng tóe lên ánh sáng như sao.

Rượu thơm mùi gạo lắc lư trong ống tre, canh nấm rừng thơm đến mức khiến đầu lưỡi run lên.

Hắn cười bảo: “Ăn bảy phần no là đủ, không sợ đầy bụng!”

Ta chẳng thèm để tâm, chỉ biết ăn cho thỏa thích.

Khi ăn uống đã xong, Bắc Đẩu Thất Tinh đã ngả về giữa trời.

Trần Dã bất chợt cởi đai lưng vân mây, áo ngoài trượt xuống theo đường cong eo thon.

Lúc hắn tiến đến gần, bước trên lớp rêu quanh bờ suối, một giọt sương trên lá trúc rơi đúng vào gáy ta, khiến ta rùng mình.

“Phu nhân, kỳ nguyệt sự đã hết chưa?”

Giọng hắn trầm khàn mang theo hơi men, đầu ngón tay đã lần vào đai váy lụa màu mơ của ta.

Ta nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót trong mắt hắn, vừa gật đầu liền bị bế ngang lên.

Trần Dã ôm ta bước xuống suối nước nóng.

Làn nước trượt qua xương quai xanh, lớp váy mỏng tan như mây cuốn.

Hắn ép ta lên phiến đá xanh nhô ra ở vách suối, hơi nước bốc lên đỏ bừng tai hắn.

Khi răng nanh hắn nhẹ cắn vành tai ta, ta thấy rõ mặt nước in bóng trăng sao đang nổi lên từng tầng từng lớp gợn sóng.

“A Yêu…”

Tiếng thở dài từ cổ họng hắn còn nóng hơn nước suối, mười ngón tay luồn vào mái tóc ướt rũ của ta.

Ta ngồi lên đùi hắn, dòng nước nóng nơi hạ thân khiến lòng ta run rẩy.

“Đừng sợ.”

Trần Dã nhẹ giọng dỗ dành, môi hôn khẽ từng điểm, nhưng đôi tay lại lặng lẽ gỡ bỏ lớp ngăn cuối cùng giữa hai người.

“Ta thật lòng thích nàng, A Yêu…”

Khoảnh khắc tiếp theo, ta chỉ cảm thấy bản thân như con thuyền nhỏ trên mặt nước, chìm nổi theo ánh trăng.

Đến khi trời sáng, ta co mình trên chiếc giường tre lót da hổ trắng, nhìn Trần Dã hơ trà sơn tra bên đống lửa tàn.

Trên vai hắn vẫn còn dấu răng do ta để lại trong cơn tình động, hằn trong ánh bình minh như cánh mai rơi.

Ba ngày sau đó, mỗi lần ta định xuống giường tìm chút đồ ăn, đều bị hắn nắm cổ chân kéo về.

Trâm ngọc chẳng biết rơi đâu, tóc hắn lẫn tóc ta quấn lấy nhau trên gối.

Sáng ngày thứ tư, ta vịn thắt lưng mỏi nhừ, nhìn đống khăn lụa nhàu nát dưới đất và bóng người ngoài rèm tre đang thong dong uống trà.

Lúc đó ta mới cảm thán:

“Trần Dã, chàng đúng là đồ chó~”

Hắn lập tức quay đầu lại, thấy ta trừng mắt, liền nhón một miếng bánh hoa quế trên bàn, kề sát môi ta:

“Phu nhân, ăn no rồi mới có sức mà mắng người.”

24

Đại tỷ mang thai mười tháng, đến lúc sinh thì lại khó sinh.

Khi ta và Trần Dã đến nơi, bà đỡ đang từ trong phòng sinh bước ra.

Bà ấy tay đầy máu, dè dặt hỏi tỷ phu:

“Đại nhân, phu nhân ngôi thai lệch, e là không giữ được, ngài muốn cứu mẹ hay cứu con?”

Tỷ phu Thẩm Ngọc Thư mắt đỏ hoe, lập tức bóp cổ bà ta.

Như ác quỷ từ địa ngục, lạnh lùng gầm lên:

“Ta phải giữ cả hai, không giữ được thì bà đền mạng!”

Trần Dã kéo tay tỷ phu lại, nhẹ giọng trấn an:

“Ngươi yên tâm giao nàng ấy cho ta chứ?”

Tỷ phu nhìn Trần Dã, sững người một lúc rồi kiên quyết gật đầu.

Trần Dã xắn tay áo, đẩy cửa bước vào. Trong phòng lập tức dậy lên mùi máu tanh nồng.

Hai canh giờ sau…

“Oa a~”

Một tiếng khóc vang dội khắp phủ Thẩm.

“Là một tiểu công tử!”

Tỷ tỷ ta cuối cùng cũng kéo lại được một mạng từ cửa âm phủ.

25

Trong tiệc bách nhật.

Nhờ được Trần Dã chăm sóc, sắc mặt tỷ tỷ đã dần hồi phục.

“Y a~ y a~”

Thấy bé con trắng trẻo mũm mĩm, ta không nhịn được hôn mấy cái.

Tỷ phu thấy Trần Dã sau lưng ta, liền cúi người hành lễ:

“Muội phu, đa tạ huynh! Không có huynh thì đã chẳng có đứa trẻ này.”

Ta cười hỏi chị: “Tên đứa nhỏ đặt xong chưa?”

Tỷ tỷ gật đầu, tỷ phu tiếp lời, hướng về Trần Dã lại cúi người thật sâu.

“Chúng ta để cảm ơn muội phu, đặc biệt lấy một chữ trong tên huynh làm tên con trai.”

“Thẩm Trần?”

Tỷ phu bế bé con lên, thong thả nói:

“Thẩm Dã!”

“…”

“Nào, Dã nhi~ gọi một tiếng ‘cha’ thử xem nào.”

Ta nhìn chằm chằm hắn đầy cảnh giác, vì hắn vốn thích chọc ghẹo ta.

26

Trên đường về, ta tưởng Trần Dã giận nên không nói gì.

Không ngờ hắn lại cau mày, khẽ ôm ta vào lòng, lẩm bẩm:

“Phụ nữ sinh con chẳng khác nào bước một chân vào cửa tử.”

“Ta thà tự thiến mình còn hơn để nàng chịu khổ!”

“Đang yên lành sao lại nói mấy lời kiểu đó?”

“Nếu thiến chàng thì chẳng phải ta mất cả công cụ sao?”

Ta nhón lấy một quả ô mai bỏ vào miệng, vị chua này thật tuyệt!

“Vậy ta sẽ bào chế ra một phương thuốc khiến nam nhân không thể có con, miễn sao không để nàng chịu khổ!”

Ta lại ngầu ngầu ăn thêm hai quả ô mai nữa – dạo này khẩu vị ta tốt đến lạ.

Chỉ là…

Còn phải dỗ Trần Dã đừng có hăng máu lên, lỡ như phí mất cuốn phong nguyệt họa bản mà ta giữ làm kỷ vật ngày thành thân thì tiếc lắm.

Đó là tuyệt bản hai mươi năm trước, có tiền cũng chẳng mua nổi đâu đấy!

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap