Đồng nghiệp bảo tôi không nên mãi đắm chìm trong mối tình cũ.
“Haiz, hai người yêu nhau sáu năm mà.”
“Chả trách, khó quên lắm.”
“Nhưng mà, cách tốt nhất để kết thúc một mối tình là bắt đầu một mối tình mới. Tìm người khác đi, được không?”
Đồng nghiệp đứng bên cạnh tôi, giúp tôi bày mưu tính kế.
Đám đông huyên náo, tiếng cười nói rộn rã.
Tôi gật đầu, trong buổi liên hoan, co mình ở góc trong cùng.
Thực ra tôi muốn tỏ ra vui vẻ hơn, tôi vốn dĩ là người khá náo nhiệt.
Nhưng một khi đã không cười, dường như rất lâu sau cũng không thể cười lại được.
Ký ức là thứ từng lớp từng lớp trói buộc con người.
Thật không may, quán ăn tổ chức liên hoan lần này là nơi tôi và Cố Hoài thường đến.
Và càng không may hơn, tôi đi vệ sinh về lại chạm mặt anh.
Cố Hoài cũng ở quán này.
Lúc đó, anh mặc áo khoác dài màu đen, cầm điếu thuốc đứng tựa vào hành lang.
Anh rất ít khi hút thuốc, ít nhất là rất hiếm khi trước mặt tôi.
Vì vậy, khi thấy anh ngậm thuốc, tôi có chút cảm giác xa lạ.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn tôi qua làn khói mờ, không biết đang nghĩ gì.
Tôi chỉ liếc anh một cái, rồi quay người trở về phòng liên hoan của mình.
Không khí buổi tiệc vẫn rất náo nhiệt, thế nên tôi rút vào góc khuất nhất.
Chán nản lướt điện thoại, tôi vào trang cá nhân của cô gái tên Châu Châu.
Kể từ ngày đăng ảnh chụp chung với Cố Hoài, cô ấy không còn đăng gì nữa.
Thật ra, nếu lướt lên phía trước, tôi thấy cô ấy chỉ toàn đăng ảnh món ăn.
Ảnh chụp chung, cũng chỉ có với Cố Hoài.
…
“Chị à, chị về kiểu gì?”
Trước mặt tôi bỗng xuất hiện một bàn tay thon dài.
Tôi ngẩng lên, cậu đồng nghiệp mới vào công ty mỉm cười rạng rỡ.
Tôi chợt nhận ra bữa tiệc đã kết thúc, mọi người đã gọi xe hoặc lái xe về.
“Tí nữa tôi gọi xe là được.”
Tôi ngẩng lên cười với cậu ta, cậu ta đứng đó không nhúc nhích.
“Chị, xe tôi để ở bãi đỗ, tôi nhớ nhà chị ở đường Bắc Hoa Đình, tiện đường mà.”
…
Không phải đứng trong gió rét bắt xe, tất nhiên tôi vui lòng.
Cậu đồng nghiệp đi bên cạnh tôi, là người hoạt bát và thông minh, rất được lòng mọi người.
Khi chúng tôi đi ngang qua một nhóm người,
lại gặp Cố Hoài.
Đây là lần thứ hai hôm nay tôi chạm mặt anh.
Ánh mắt chúng tôi lướt qua nhau, rồi nhanh chóng dời đi.
Cậu đồng nghiệp bảo tôi đứng chờ ở đường, cậu sẽ lái xe ra.
Tôi đút tay vào túi, đứng chờ ở ngã tư.
Có vẻ là giờ cao điểm hoặc thiết bị thanh toán bị hỏng, rất nhiều xe bị kẹt ở rào chắn bãi đỗ, không thể ra ngoài.
Tôi đứng chờ hơi chán, thấy một chú mèo trong bụi cỏ, bèn ngồi xuống định trêu nó.
Ngay lúc đó, một đôi giày da xuất hiện trước mặt tôi.
Cố Hoài.
Tôi ngẩng lên nhìn anh. Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống tôi.
Đây là lần thứ ba hôm nay chúng tôi đối mặt.
Anh say rồi.
Tôi luôn nhận ra ngay anh đã uống rượu hay chưa, và có say hay không.
Bởi vì tôi biết một bí mật mà không ai biết.
Cố Hoài dù uống rượu không đỏ mặt, nhưng nếu say, vành tai nhất định sẽ ửng đỏ.
Ánh mắt anh cũng thế, trở nên trống rỗng, không biểu cảm.
Anh ngồi xổm trước mặt tôi.
Ánh mắt anh lúc này trong suốt như pha lê, trong trẻo đến kỳ lạ.
Khiến tôi lơi lỏng phòng bị,
để rồi bị anh bất ngờ giữ chặt cằm.
Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa dữ dội.
Như thể muốn nuốt chửng tôi, chiếm lấy tất cả.
Tôi đẩy mạnh anh ra.
Anh bị đẩy ra, nhưng không làm gì thêm, chỉ cười.
Sau đó anh cúi người, ghé vào tai tôi nói:
“Hãy ghét tôi đi.”
“…”
Câu thoại trẻ con như thế, chỉ khi say mới có thể thốt ra.
“Cố Hoài, tôi hỏi anh…”
Tôi vừa định dò xét anh, anh đã đứng dậy.
Lảo đảo, nheo mắt nhìn tôi.
Tiếng còi xe vang lên từ phía sau, là đồng nghiệp của tôi lái xe tới.
“Chúc hai người hạnh phúc.”
Cuối cùng, anh vỗ vai tôi, loạng choạng xoay người rời đi.
6
Trong suốt một thời gian dài sau đó, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh công việc.
Tôi ép bản thân phải quên đi Cố Hoài.
Tôi tự nhủ đi nhủ lại rằng, chính anh ấy là người đã vứt bỏ tôi trước.
Tôi nhớ ngày hôm đó là sinh nhật của Cố Hoài.
Có lẽ để giải tỏa tâm trạng, tôi vô thức đi dạo đến bờ sông.
Trước đây, tôi rất thích cùng anh đi dạo ở đây.
Thực ra, tôi đã có rất nhiều mối quan hệ chỉ tồn tại trong chốc lát.
Chỉ riêng với anh, không hiểu sao lại giống như dòng sông này, cứ mãi mãi chảy trôi.
Vì vậy, tôi không muốn buông tay.
Vì vậy, tôi trở nên cố chấp đến mức đó.
Nhớ mãi không quên liệu có mang lại hồi đáp không, tôi không biết.
Tôi chỉ biết rằng, tại đây, tôi nhìn thấy một bóng dáng không nên xuất hiện.
Cố Hoài đang dựa vào lan can bên bờ sông, tay cầm một chai bia, uống từng ngụm lớn.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh một lúc lâu, rồi mở điện thoại, tìm số của anh trong danh sách bị chặn.
Đầu dây bên kia vang lên tín hiệu bận, tôi thấy anh ngập ngừng hồi lâu, rồi nhấc máy.
“Alô?”
Giọng nói của anh qua điện thoại nghe như hòa vào tiếng gió sông rì rào.
“Cố Hoài, anh đang ở đâu?”
“Quán bar.”
Vẫn là chất giọng đùa cợt, bất cần đời.
Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy anh giơ cao chai bia, cụng vào mặt trăng.
Uống với trăng, mà anh lại nói mình đang ở quán bar, Cố Hoài.
Đồ nói dối.
“Cố Hoài.”
Tôi siết chặt điện thoại.
“Anh cười với em một tiếng qua điện thoại đi.”
…
“Cô bị điên à.”
Anh vẫn nói như vậy.
Cuộc gọi kết thúc, gió sông lùa qua.
Đường bờ sông vắng tanh không bóng người, nhưng tôi không thể bước đến gần anh.
Người đàn ông cất điện thoại, dựa vào lan can.
Khuôn mặt anh vùi vào khuỷu tay, cơ thể từ từ trượt xuống.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra.
Anh đang khóc.
Cố Hoài.
7
Tôi hoàn toàn không thể liên lạc được với Cố Hoài.
Tôi hỏi anh bạn thân của anh, cuối cùng anh ta nhắn lại một câu:
“Xin lỗi nhé cô Lâm, Cố Hoài là đồ ngốc, tôi là anh em của đồ ngốc, nên tôi đứng về phía đồ ngốc.”
Nói xong, anh ta cũng chặn tôi luôn.
Nhưng, tính tôi là vậy mà.
Cứng đầu, đâm vào tường rồi cũng không chịu quay lại.
Tôi chỉ muốn biết Cố Hoài đang giấu tôi chuyện gì.
Tôi chỉ muốn biết vì sao anh ấy phải nói dối tôi.
Nếu anh ấy không nói, tôi nhất định sẽ ép anh ấy phải nói ra.
Tôi mượn sim điện thoại của bạn, ngồi trong bồn tắm đầy nước, gọi cho anh.
Chắc là vì số lạ, phải đến lần thứ hai anh mới nghe máy.
“Cô phiền vừa thôi.”
“Tôi không nghĩ rằng liên tục quấy rầy bạn trai cũ là một đức tính tốt đâu, cô Lâm à.”
Khi tỉnh táo, giọng điệu của anh luôn gay gắt, cố đẩy tôi ra xa.
Nhưng tôi lại không thể không nghĩ về cảnh anh gục xuống lan can hôm đó mà khóc.
…
Tôi “ừ” một tiếng, nhìn vào cổ tay mình.
Bên cạnh tôi là con d,ao gọt hoa quả vừa mua chiều nay ở cửa hàng nhỏ dưới nhà.
Không biết có đ,au không nhỉ, chắc phải kiểm soát lực cẩn thận.
Cố Hoài vẫn đang mỉa mai tôi qua điện thoại, tôi muốn anh ngừng lại.
Khi nhắm mắt vạch d,ao xuống, anh lại nói rằng cả đời này không muốn nhìn thấy tôi nữa.
Tôi mở mắt.
Dòng m,áu đỏ rực nhỏ giọt xuống nước trong bồn, rồi ngày càng nhiều hơn.
Tôi dựa vào bồn, chọn góc để chụp một tấm hình, rồi gửi tin nhắn đa phương tiện cho anh.
Anh im bặt.
Trong khoảng lặng kéo dài đó, lần đầu tiên, tôi nghe thấy giọng anh run rẩy.
Giọng anh run đến mức ấy.
Anh phát điên gọi tên tôi.
…
Nhưng chẳng phải anh nói cả đời không muốn nhìn thấy tôi nữa sao, Cố Hoài?
Chẳng phải anh nói tôi phiền phức nhất sao, Cố Hoài?
Tôi nghe thấy tiếng gió vù vù bên kia, anh đang chạy.
Anh không cúp máy, anh đang cầu xin tôi.
Cầu xin tôi đừng dọa anh, cầu xin tôi trả lời anh một tiếng.
Tôi nghĩ mình thắng rồi.
Nhưng…
Tôi cúi đầu, nhìn bồn tắm đã ngập trong màu đỏ tự lúc nào.
Có vẻ như tôi đã c,ắt quá sâu.
…
Trong bệnh viện, dường như lúc nào cũng tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Trần nhà trắng xóa, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy.
Khi tỉnh lại, bác sĩ nói người đưa tôi đến đã rời đi.
Chai truyền dịch lắc lư trên đầu.
Rõ ràng tôi chỉ muốn dọa anh ấy, nhưng kết quả, chính tôi lại ngất đi trước.
Hơn nữa, ngay cả bóng dáng anh cũng không thấy đâu.
Thật là lỗ nặng mà.
Điện thoại của anh vẫn trong tình trạng khóa máy.
Tôi thở dài.
Trong thời gian đó, bạn của anh đến thăm tôi.
Anh ta mang theo một hộp thuốc bổ m,áu, gãi đầu, vẫn lắp bắp không biết nói gì.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Hộp thuốc cảm hôm trước, thực ra cũng là Cố Hoài nhờ anh mang cho tôi đúng không?”
Tôi cảm thấy bộ não không được nhanh nhạy của anh ta như thể bị đơ luôn.
Vẻ mặt hiện rõ: “Trời đất, sao cô biết?”
Tôi thở dài.
“Hôm đó anh đưa tôi về, có một chiếc xe đậu trước tòa nhà rất lâu, đó cũng là xe của Cố Hoài.”
“Thực ra, bệnh của Cố Hoài…”
“Chị dâu! Nhưng bệnh thoái hóa tủy tiểu não thật sự không chữa được mà.”
…
Thoái hóa tủy tiểu não.
Tôi nhướng mày, anh bạn này quả thực rất dễ khai.
Tôi chỉ biết Cố Hoài bị bệnh, nhưng không biết là bệnh gì.
Sau khi anh ta đi, tôi mở điện thoại tra thử.
Thoái hóa tủy tiểu não, triệu chứng lâm sàng chính là mất điều hòa vận động và khó phát âm.
Giai đoạn đầu là đi đứng không vững, cơ thể chao đảo.
Giai đoạn giữa là nói năng không rõ ràng, không kiểm soát được âm điệu.
Giai đoạn cuối là khả năng hiểu giảm dần, cuối cùng mất ý thức.
…
Đúng là không chữa được.
Căn bệnh này không kết thúc bằng cái ch,et, mà là từng bước tước đi quyền được làm người.
Không thể đi lại, không thể nói rõ ràng, thần kinh hỗn loạn, mất trí nhớ.
Cố Hoài là người rất kiêu hãnh.